Bạn Trai Là Đại Boss Game Kinh Dị

Phòng Phẫu Thuật Lúc Nửa Đêm (1)


2 tháng

trướctiếp

1. 

Bạn trai tôi là quái vật trong trò chơi kinh dị. 

Cứ cách một đoạn thời gian, hắn đều sẽ biến mất mấy ngày. 

Hắn nói hắn phải đến phó bản kinh dị trấn thủ, tiêu diệt người chơi. 

Tôi vốn không hề tin. 

Làm gì có quái vật nhà nào lại là bạn trai nhị thập tứ hiếu* như hắn cơ chứ. 

(*Nhị Thập Tứ Hiếu (二十四孝) là một tác phẩm tuyển tập những cố sự nổi tiếng được lưu truyền trong dân gian. Nói về 24 tấm gương hiếu thảo thời cổ đại do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.) 

Làm gì có quái vật nhà ai mà ngày nào cũng ngoan ngoãn chăm chỉ giặt đồ, nấu cơm cho bạn gái, lại còn muốn được hun hun cơ chứ? 

Cho đến khi tôi bị chọn phải tiến vào một trò chơi kinh dị, suýt chút nữa thì m.ất mạng ở phó bản lâu đài cổ u ám kỳ dị, tôi tin rồi. 

Có lẽ là do may mắn, đại boss của phó bản lần đó vừa hay lại là bạn trai tôi. 

Là do hắn nhường nhịn, tôi mới có thể sống sót thoát khỏi. 

Nhưng cho đến tận khi phó bản thứ hai bắt đầu, Cố Mặc Trì cũng không trở về nhà lần nào. 

Hắn mất tích rồi. 

2. 

“Chào mừng những người chơi tiến vào phó bản 《Phòng phẫu thuật lúc nửa đêm》” 

“Nhiệm vụ: Thành công sống sót vượt qua một tuần trong bệnh viện với tư cách thực tập sinh.” 

“Độ khó nhiệm vụ: Cấp S” 

“Phó bản lập tức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng——” 

Âm thanh điện tử vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai. 

Tiếp theo đó, cảnh tượng trước mắt cũng xảy ra những thay đổi cực lớn. 

Tôi lại lần nữa tiến vào trong trò chơi kinh dị. 

Nhưng tình hình lần này lại không cho chúng tôi một giây phút nào để suy nghĩ, không giống với lần chơi trước đó. 

Lần này, địa điểm đầu tiên nơi tôi xuất hiện là một phòng phẫu thuật lạnh lẽo u ám. 

Trừ tôi ra, bên cạnh còn có hai người chơi ảo nữa. Ba người chúng tôi đứng thành một hàng, trên người mỗi người đều mặc một bộ trang phục quen thuộc, đặc trưng của bệnh viện. 

Trước mặt chúng tôi là bàn phẫu thuật. Thiết bị trong phòng tỏa ra một ánh sáng màu xanh lục âm u lạnh băng, trên bàn phẫu thuật lại toàn là một mảng đỏ tươi. 

Trong phòng còn có một tên bác sĩ trung niên thân hình béo mập đang cầm một con d.ao phẫu thuật, không ngừng m.ổ x.ẻ người nằm trên bàn phẫu thuật. 

Người nằm trên bàn phẫu thuật cả người toàn là m.áu, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, không ngừng rên rỉ gào thét, vô cùng thảm thương nhưng lại khiến cho tên bác sĩ càng thêm hưng phấn, điên dại. Một cánh tay bị c.ắt ra, tùy tiện vứt sang một bên. 

M.áu nhiễm đỏ mặt hắn nhưng hắn lại nhếch miệng nở một nụ cười, nói với chúng tôi: “Nhìn cho cẩn thận, tuy rằng các ngươi đang trong kỳ thực tập, nhưng đây chính là một cơ hội học tập quý giá của các ngươi.” 

Mùi m.áu t.anh trên chiếc áo của hắn ập vào mũi tôi. Dạ dày tôi cũng theo đó mà cuộn lên muốn n.ôn m.ửa. 

Nhưng tình hình bây giờ đang cực kỳ không bình thường. 

Tôi cắn răng, đè cơn buồn n.ôn xuống, không để bản thân lộ ra một chút khác thường nào. Cô gái đứng bên phải tôi lại không thể nhịn nổi, không ngừng nôn khan. Sau khi cô gái đó nhận ra có điều không đúng, mới vội vã che miệng lại. 

Tên bác sĩ đó vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, hắn dùng lưỡi liếm liếm m.áu còn dính lại trên lưỡi dao phẫu thuật, quay đầu nhìn chúng tôi: “Những gì vừa thị phạm các ngươi đã hiểu chưa, có chỗ nào không không hiểu có thể hỏi ta, ta rất vui lòng giải đáp cho mấy người trẻ tuổi các ngươi.” 

Cả phòng im lặng ba giây. 

Tôi chú ý đến bảng tên trước ngực hắn, cắn răng đáp lại: “...Tạm thời không có câu hỏi gì, chủ nhiệm Dương.” 

Hai người bên cạnh cũng vội vã nói theo. 

Chủ nhiệm Dương hài lòng gật đầu: “Không tồi, khả năng nhận thức rất tốt nhưng tiếp theo còn phải học thêm nhiều.” 

“Thị phạm hôm nay đến đây thôi, đến giờ các ngươi nên đi tuần đêm rồi.” 

Ba người chúng tôi như được ân xá, vội vã bước ra khỏi phòng phẫu thuật. 

“Đợi đã.” Giọng nói của chủ nhiệm Dương đột nhiên lại lần nữa truyền đến từ sau lưng chúng tôi. “Tiểu Lâm ở lại một chút.” 

Tiểu Lâm, chính là người chơi vừa mới nôn khan lúc này. Trong mắt Tiểu Lâm ngập tràn sợ hãi, không dám quay đầu lại. “Chủ nhiệm Dương, còn có việc gì sao?” 

“Nhìn biểu hiện vừa nãy của ngươi, xem ra còn chưa thích ứng được với những thứ này, bác sĩ cần phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân, ngươi ở lại, ta sẽ dạy riêng cho ngươi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp