6

Trước khi trời tối, tôi cuối cùng cũng thoát được khỏi đám xúc tu màu đen đó, quay trở lại tầng hai.

Những người chơi còn sống sót lại lần nữa tụ tập lại một chỗ.

Người đàn ông đeo kính thở dài nói: "Tầng hầm đã bị khóa lại rồi, không có chìa khóa sẽ không thể vào trong được. Hai ngày nữa phó bản sẽ đóng lại, nếu như vẫn không tìm được, chúng ta thật sự sẽ không thể ra ngoài được nữa."

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

“Mọi người đang nói thứ này sao?"

Tôi lấy một chùm chìa khóa lớn ra, trên mỗi chiếc chìa khóa đều được khắc rõ thông tin căn phòng mà chúng có thể mở được.

Trong đó còn có một chiếc dùng để mở tầng hầm.

Mọi người nhìn về phía tôi, khuôn mặt ngập tràn kinh ngạc, sau đó đồng thanh cất giọng:

"Đâu ra vậy?”

Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn.

Đây là thứ trước khi rời khỏi tầng trên cùng, tôi đã lục lọi mò được trên người Đại Boss ngủ say.

Tôi không nói sự thật cho bọn họ, chỉ nói là bản thân tìm được ở trong một căn phòng chứa đồ.

Một vài người chơi vẫn như trước, kinh ngạc đến độ không nói thành lời.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ may mắn đến vậy.

Thời gian quá mức gấp rút, buổi tối hôm nay chúng tôi sẽ phải hành động.

Vũ hội lúc mười hai giờ, tiếngc chuông lại lần nữa vang lên.

Chúng tôi khoác lên người những bộ lễ phục Trung cổ, cẩn thận từng chút một băng qua đám đông trong phòng tiệc, đi xuống tầng hầm.

Tất cả mọi người đều cầu nguyện đại Boss sẽ không xuất hiện vào đêm nay.

Nhưng chúng tôi đều đã phải thất vọng, đại Boss không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn nhắm vào đám người chúng tôi.

Khi người đàn ông duỗi bàn tay đeo găng tay trắng ra, mời tôi cùng khiêu vũ, tất cả những người chơi khác đến thở cũng không dám thở

Bên phía bình luận:

"Quả nhiên, đại Boss cuối cùng vẫn ra ngoài."

"Chỉ cần Giang Tảo đồng ý lời mời của đại Boss, cô ấy sẽ giống với người chơi trước đó, phải nhảy múa đến khi tay chân vặn vẹo, sau cùng bị quái vật chia nhau ăn thịt."

"Nhưng nếu như không đồng ý, đại Boss cũng sẽ không vui, nói chung cho dù có lựa chọn thế nào, cô ấy đều phải c.hết."

Ánh mắt âm u của người đàn ông nhìn về phía tôi, chờ đợi câu trả lời.

Tôi cắn răng, đồng ý lời mời của hắn, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho những người chơi khác:

"Đừng để ý đến tôi, tôi sẽ giữ chân hắn lại, mọi người mau xuống tầng hầm đi!"

Một vài người chơi nước mắt lưng tròng, bọn họ biết rằng tôi định dùng cái c.hết để kéo dài thời gian cho bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ thành công rời khỏi yến tiệc, đi xuống tầng hầm, trái tim vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng của tôi lại lần nữa treo lên đến tận cổ.

Đại Boss dắt tôi tiến vào sàn khiêu vũ.

Hơi thở của hắn ngay sát bên tôi.

Vừa lạnh lẽo lại tràn đầy xâm lược.

Tôi nhìn hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Cố Mực Trì, là anh! Có phải không?"

Người đàn ông nhướng mày, không nói gì.

Hắn chỉ khẽ nhéo nhéo cổ tay tôi, sau đó để tôi xoay một vòng.

Tiết tấu càng ngày càng nhanh.

Tôi không khỏi nghĩ tới người chơi nam đã m.ất mạng trước đó.

Bên dưới bình luận đang thi nhau thắp hương cho tôi:

"Vì để bảo vệ những người chơi khác, cô ấy vậy mà lại hy sinh cả bản thân mình. Thật là, tôi khóc c.hết mất."

“Thật đáng tiếc cho một hạt giống tốt.”

"Hả? Đợi đã? Sao bọn họ đột nhiên lại dừng lại, địu má! Tại sao đại Boss lại bế Giang Tảo lên!"

Tôi cũng có chút sửng sốt.

Người đàn ông trước mặt dịu dàng bế ngang tôi lên, bước lên trên lầu.

Cầu thang rõ ràng lúc ban ngày vẫn còn nguy hiểm trùng trùng, giờ phút này hắn lại cực kỳ thong dong bước lên trên.

Hắn lại còn nói với tôi một câu nhẹ tênh:

"Vừa rồi em dẫm lên chân tôi bốn lần."

Tôi có chút áy náy, nhìn khuôn mặt quen thuộc trên đỉnh đầu, sau đó vô thức vùi vào trong lòng hắn.

Hắn không có nhịp tim.

Tâm tình của tôi bây giờ rất phức tạp.

Hắn đặt tôi lên giường, tôi muốn chạy, nhưng lại bị những xúc tu thò ra từ trong bóng tối quấn chặt lấy cổ chân, tôi không thể cử động được.

"Em nghĩ bản thân đã đến tận đây rồi, còn có thể trốn được sao?”

Hắn thản nhiên nới lỏng cà vạt, sau đó đè lên người tôi:

"Ngoan! Nói cho tôi biết, là ai đưa em đến đây?"

Hắn thấp giọng cắn cắn vào bên tai tôi.

Quả nhiên là hắn!

Sau đó tôi lại sững người.

Lẽ nào không phải là hắn đã đưa tôi đến đây sao?

Ánh mắt ngơ ngác của tôi làm cho con ngươi của hắn tối lại

"Bảo bối, em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi sẽ nhịn không được mất."

Hầu kết của Cố Mặc Trì khẽ lăn, hơi thở lạnh lẽo rơi trên gương mặt tôi, hắn cúi đầu, muốn hôn lên môi tôi nhưng lại bị tôi nghiêng đầu né đi.

Tôi nói: "Có phải anh đã từng ăn thịt không ít người rồi không? Sau này đừng có nghĩ đến việc hôn em nữa!"

Hắn ra vẻ vô tội: "Nhưng lần nào tôi cũng đánh răng, rất sạch sẽ.”

Tôi trừng mắt lườm hắn: “Anh thực sự đã ăn thịt người rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của tôi, hắn lại ngẩng cười lớn đến độ vai không ngừng run lên.

“Tôi nói gì em cũng tin nhỉ. Thế sao lúc trước tôi nói tôi là quái vật em lại nhất quyết không chịu tin?"

Hai tay của Cố Mặc Trì giữ lấy cằm tôi, khiến cho tôi không thể không ngẩng đầu nhìn tất cả những điều đang xảy ra trước mắt.

Vô số xúc tu lao ra từ trong bóng tối, dán lên người tôi, giống hệt như cái tên kia, đè tôi xuống, không ngừng trêu chọc cơ thể tôi.

Hắn thấp giọng cười nhẹ, hôn tôi:

"Bây giờ em đã tin chưa?"

Nhịp tim của tôi tăng mạnh, không biết là do sợ hãi hay do hồi hộp.

Gương mặt của hắn kề sát mặt tôi: "Em sợ rồi à?"

Tôi lập tức cắn cho hắn một phát: "Sợ cái con khỉ ấy!"

"Cố Mặc Trì, bây giờ em là người chơi, có phải anh cũng muốn đối xử với em như những người chơi khác, g.iết c.hết em, có đúng không?"

"Người chơi đã vi phạm nội quy, tất nhiên phải bị trừng phạt."

Hắn lơ đễnh gãi gãi lên chóp mũi tôi.

Tôi nghe thấy hắn lại nói tiếp:

"Vậy nên, bảo bối, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”

Tôi có một loại dự cảm chẳng lành.

Cố Mặc Trì sớm đã quen với mỗi một bộ phận trên cơ thể tôi, hắn biết rõ phải làm thế nào để thỏa mãn dục vọng của tôi.
Vốn dĩ bình thường hắn chỉ có một đôi tay.

Mà hiện tại hắn lại có thêm không biết bao nhiêu chiếc xúc tu nữa.

Ai mà biết được, đêm nay hắn rốt cục sẽ mở khóa thêm bao nhiêu tư thế với tôi…

Thứ duy nhất mà tôi cảm nhận được, đó chính là mặt trăng m.áu bên ngoài lâu đài cổ đêm nay dường như cũng giống như tôi, đang không ngừng run rẩy…

7

Khi tôi dùng đôi chân đang không ngừng run rẩy bước xuống cầu thang, số lượng người chơi sống sót chỉ còn lại ba người.

Đêm hôm qua, lại có thêm hai người c.hết đi.

"Cô vậy mà vẫn còn sống!”

Người chơi đeo kính kinh ngạc tháo kính xuống, lau thật kỹ sau đó lại đeo lên.

Nhóc mập thiếu chút nữa bật khóc.

Nhưng bọn họ cũng không có tâm trạng để hỏi tôi xem tại sao tôi lại có thể thoát khỏi tay đại Boss.

Đêm qua bọn họ đã xuống tầng hầm, nơi đó cũng không hề có chút tung tích nào của đội thám hiểm.

Một phó bản chỉ có thời gian là bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng.

Nếu như hôm nay vẫn không thể tìm ra đáp án, thứ chào đón chúng tôi chỉ có cái c.hết.

Tôi khẽ cau mày.

Những người chơi rõ ràng đã tìm kiếm ở tất cả các góc lâu đài một lượt, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tìm thấy đội thám hiểm mất tích đó, quả thực là kỳ lạ.

Đúng rồi!

Tôi chợt nhớ tới cuốn nhật ký mà bản thân đã nhặt được trước đó.

Tôi vội vã mở cuốn nhật ký ra.

Bên trong chỉ có vài dòng chữ viết lộn xộn, cùng với bức ảnh chụp của tất cả các thành viên trong đoàn thám hiểm.

Dựa vào nội dung bên trong, không khó để có thể nhận ra, cuốn sổ là do một thành viên trong đoàn thám hiểm viết.

"Nghe nói trong tòa lâu đài cổ này có vô số báu vật, vì vậy chúng tôi đã quyết định tới đây."

"Mấy ngày hôm nay, mình phát hiện tòa lâu đài này có một cảm giác kỳ quái khó nói, càng ngày càng có nhiều người xảy ra chuyện."

"Tất cả đồng đội của tôi đều đã biến mất."

“Tôi có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ ở bất kỳ nơi nào trong lâu đài, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy bọn họ.”

"Bọn họ ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?"

"Có lẽ tôi phải rời khỏi đây."

"Ha ha ha ha, mình tìm được bọn họ rồi, các anh em, hóa ra các người đều đợi ta ở đây, ta đến với mọi người đây."

Thấy những điều được ghi chép trong nhật ký ngày càng khó hiểu, Cậu nhóc mập lo lắng gãi đầu:

"Này nghĩa là sao?"

Tôi nhìn bức ảnh tập thể trong nhật ký, trong lòng luôn có một loại cảm giác giống như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó.

Rốt cục là điều gì?

Ánh mắt tôi vô tình liếc nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Tôi sững người, đột nhiên nghĩ ra tất cả.

"Tôi biết rồi, bức tranh ở phòng vũ hội lầu một!"

Tất cả mọi người đều bối rối nhìn tôi.

Bây giờ đang ban ngày, nhưng phòng vũ hội lầu một vẫn giữ nguyên vẻ tối tăm, đổ nát.

Sau khi cùng xuống lầu, chúng tôi nhìn thấy bức tranh sơn dầu treo trên bức tường cuối phòng vũ hội.

Bên trong tranh có rất nhiều người, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn ra phía ngoài khung hình.

Tôi nói: "Mọi người, mau tìm những người trong bức ảnh tập thể đó trên bức tranh này!"

Mọi người cũng không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu tìm kiếm trên bức tranh.

Ánh mắt tôi lướt qua những gương mặt trong tranh.

Tôi nhìn thấy người đàn ông giao hàng đứng ở một bên rìa bức ảnh, xung quanh cơ thể hắn được bao phủ bởi sương mù.

Còn có cả người chơi nam đã c.hết trong yến hội trước đó, hắn đứng ở trung tâm bức ảnh, giống như đúng vị trí của hắn ở vũ hội hôm đó.

Quả nhiên là vậy.

Suy đoán của tôi đã được xác nhận.

Tất cả những người đã c.hết, đều sẽ bị nhốt trong tranh.

"Tìm thấy rồi! Ở góc trên bên phải!"

Cậu nhóc mập đột nhiên có chút kích động.

Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta liền nhìn sang, quả nhiên ở góc phải của bức tranh có thể nhìn thấy một nhóm người mặc những bộ đồ chuyên dụng, gương mặt bọn họ ngập tràn kinh hãi.

Vị trí đứng của bọn họ giống hệt với vị trí trong bức ảnh tập thể.

Bọn họ chính là đội thám hiểm đã mất tích nhiều năm trước!

Quả nhiên là ở trong tranh!

"Chúc mừng người chơi đã thành công tìm thấy đội thám hiểm mất tích và biết được chân tướng thật sự năm đó. Xin mời người chơi trong vòng hai phút đốt cháy bức tranh sau đó trốn thoát khỏi lâu đài——"

m thanh điện tử lạnh lẽo lọt vào tai chúng tôi.

"Mau đốt tranh!"

Người đàn ông đeo kính động tác nhanh nhẹn, ngay lập tức châm lửa vào bức tranh sơn dầu.

Ngọn lửa nho nhỏ ban đầu vừa chạm vào khung tranh đã lập tức bốc cháy dữ dội.

Trong phút chốc, toàn bộ bức tường đều bốc cháy!

"Đếm ngược bắt đầu, mời người chơi rời khỏi lâu đài trong vòng hai phút, 1p59s, 1p58s..."

m thanh điện tử lạnh lùng lại lần nữa vang lên.

"Chạy! Mau chạy ra ngoài!"

Người đàn ông đeo kính hét lớn.

Mọi người điên cuồng chạy ra ngoài.

Lâu đài dần dần bị ngọn lửa nuốt trọn, ngọn lửa giống như có sự sống, đuổi theo phía sau chúng tôi.

Cậu nhóc mập ôm mông chạy về phía trước: "Nóng quá!"

Người chơi nam đeo kính: "Tăng tốc thêm chút nữa! Lửa sắp cháy đến mông tôi rồi... Giang Tảo đi đâu rồi!"

"Tôi ở đây!" Tôi đứng phía sau lập tức lên tiếng.

"Cứ tiếp tục chạy đi," Người đàn ông đeo kính thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía tôi.

Nhưng khi hắn nhìn rõ tôi, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, trái tim suýt nữa đập.

“Trời địu! Sao cô lại dắt cả Đại Boss ra đây!"

Đám người trong bình luận cũng đang kinh ngạc xôn xao:

"Mẹ kiếp, tại sao Giang Tảo lại dám nắm tay cả đại Boss!"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người kéo cả đại Boss chạy ra ngoài đấy, cô ấy muốn c.hết sao? Đáng ra mọi người đã có thể thành công thoát ra rồi!"

Người đàn ông gian xảo vốn đang đứng ở một góc cầu thang, lại bị tôi kéo tay chạy ra ngoài cũng có chút ngoài ý với hành động của tôi.

Hắn dùng một giọng nói mà chỉ có hai người chúng tôi nghe được: “Bảo bối?”

Tôi nắm thật chặt tay hắn, chạy về phía trước, kiên định nói: “Về nhà với em!”

Bình luận: "Đm! Người phụ nữ này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, đến đại Boss cũng muốn kéo về nhà! Cô ta điên rồi sao?"

"Phó bản này kích thích quá đi, tự dưng lại xuất hiện một người chơi nữ táo bạo thế này, vì sắc quên mình!"

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cổng lâu đài, một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện.

Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, là đôi mắt xanh thăm thẳm của Cố Mặc Trì.

Hắn đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng, bất chấp hôn lên môi tôi.

Tôi trở về rồi.

Trở về một ngôi nhà sạch sẽ ấm áp của tôi.

Nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Mặc Trì đâu.

Hắn vẫn chưa trở lại.

Sau đó, tôi lại nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc.

"Xin chúc mừng những người chơi đã thành công vượt qua phó bản “Lâu đài cổ của u linh”. Phó bản tiếp theo "Phòng phẫu thuật lúc nửa đêm" sẽ bắt đầu sau một tuần. Mời người chơi làm tốt công tác chuẩn bị—]

Tôi không dám tin vào tai mình.

Sao mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play