*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bình Nhất Tâm hít sâu một hơi, tâm tình nhẹ trở lại, ánh mắt hơi mông lung, giọng dịu đi vài phần:

- Tuy là vậy.. nhưng thật sự cũng cảm ơn cậu.

Cố Sâm Tây không nói gì, trầm mặc. Lúc đó, nếu thực sự không có cậu thì cũng có thể mọi chuyện đã tệ hơn, Bình Nhất Tâm thở dài, tuy ghét cậu nhưng cũng biết ơn cậu.

_______________________

- A Tâm.. xem ra chúng ta.. không còn cơ hội.. đi ăn.. đi dạo.. cùng nhau.. nữa rồi!

.....

Ngốc! Ai nói là không còn cơ hội?

Cánh tay Dịch Dao đang lơ lửng trong dòng nước thì bỗng có một thứ gì đó tóm lấy, dùng lực mạnh mà kéo lên phía trên khiến cả cơ thể Dịch Dao áp sát vào một vật có dáng dấp bằng cả cơ thể cô. Ý thức cuối cùng khiến Dịch Dao hé mắt, trước mắt cô, một thân ảnh mảnh mai tóc dài phất phới tự do trong làn nước, tâm mi Dịch Dao khẽ động, miệng mở ra muốn lên tiếng thì bỗng được một thứ khác mềm mại áp vào.

.....

Bình Nhất Tâm cật lực truyền một chút khí vào để giữ tâm trí Dịch Dao thanh tỉnh mà chịu đựng trong chốc lát.

Kết thúc "nụ hôn" truyền khí thì Dịch Dao cuối cùng cũng hé mắt to hơn, nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt. Bình Nhất Tâm mừng rỡ, liền mau chóng ôm lấy người nàng dùng hết sức bơi lên trên.

Chỉ là, lúc trước Bình Nhất Tâm đã dùng sức lội qua cầu, lại còn phải chạy theo Dịch Dao, rồi truyền khí cho nàng, cô đã thấm mệt và hết sức từ lâu, sức bơi ngày càng yếu đi, dường như đã tới giới hạn.

Dịch Dao đã thanh tỉnh lại đôi chút nhờ lượng khí ít ỏi kia, nhận ra được Bình Nhất Tâm đuối sức, nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi. Bình Nhất Tâm vừa mệt vừa hết hơi, nhưng vẫn là còn sức để giữ chặt nàng, khiến Dịch Dao càng gấp hơn, nàng nhìn cô nhíu mày lắc đầu. Đáp lại, Bình Nhất Tâm chỉ khẽ nhếch miệng. Xem ra, cả 2 người khó thoát, vậy thì cứ cùng nhau như này cũng được.

Bình Nhất Tâm bất lực không cử động tay chân nữa, yên vị cùng Dịch Dao trôi nổi.

- Nếu không cứu được cậu vậy thì tớ sẽ cùng cậu tại đây!



Cả 2 chua xót nhìn nhau, lòng thật sự đau đớn thập phần, nhất là Dịch Dao, cô càng hối hận khi đã để Bình Nhất Tâm vào hoàn cảnh này.

Dù là đã bắt đầu khó thở nơi lồng ngực nhưng Bình Nhất Tâm vẫn giữ nguyên tư thế, bình tĩnh nhìn đến Dịch Dao, cô đưa tay xoa xoa nơi mi tâm đang nhíu chặt vì mình kia, lắc đầu ý bảo nàng đừng tự trách làm gì, đây là do cô quyết định.

.......

Một lực nước động tới dồn dập vào cả 2, Bình Nhất Tâm và Dịch Dao hơi động, vô sức lực liếc nhìn đến thân ảnh đang dần tiến tới...

Cố Sâm Tây mạnh mẽ quạt nước, nhắm đến vị trí 2 người, quyết đoán bắt lấy một bên tay Bình Nhất Tâm, cấp tốc bơi lên trên. Bình Nhất Tâm hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng phối hợp, một tay kia vẫn giữ chặt Dịch Dao xuôi theo dòng nước mà ngoi lên.

......

Sau một đoạn đường dài dẳng mệt mỏi, nguy hiểm thì Cuối cùng cả 3 cũng trồi được lên mặt nước, ai nấy thở ngổn ngang, mặt đã tái xanh. Liền đó, Tề Minh cũng vài người khác cũng bơi tới, hợp sức đưa từng người vào bờ.

.....

Lên tới bờ, Cố Sâm Tây và mấy người khác thì ngồi bệt thở dốc, Bình Nhất Tâm vẫn còn choáng nên nằm yên mà điều khí, duy chỉ có Dịch Dao do thiếu Khí và uống nước nhiều nên đã bất tỉnh.

May mắn thay, cô bạn mà lúc nãy Bình Nhất Tâm nhờ cậy, Cốc Đan đã gọi xe cấp cứu, không lâu sau đó họ đã tới và đưa Dịch Dao đến bệnh viện. Cả bọn thật sự thở phào nhẹ nhõm, Bình Nhất Tâm cũng được đưa đi theo. Trước khi đi, cô có liếc nhìn sang những người xung quanh, ánh mắt chất chứa nhiều tạp vị, không lên tiếng mà yên vị nằm trên xe cứu thương. Cô nhìn sang Dịch Dao nằm cạnh, vẫn là còn có thể cứu được. Yên tâm mà nhắm mắt điều khí chờ đến bệnh viện.

______________________

Không lâu sau thì người nhà của cả 2 cũng được báo tin và có mặt ở bệnh viện. Bình Nhất Tâm nằm trên giường bệnh cười khổ khi nghe vài lời lầm bầm từ mẹ cô.

......

- Dịch Dao thế nào rồi mẹ?

- Con còn có tâm trạng lo cho người khác sao, nhìn đi xém chút nữa là...

Trương Hoa Nhi không khỏi tức giận trừng to mắt với cô.

Bình Nhất Tâm cười hoà giải: con cũng không sao rồi mà, mẹ đừng lo lắng nữa!

- Hừ, lần sau đừng có mà liều lĩnh như vậy. Nếu con mà có chuyện gì, ta và cha con làm sao mà sống nỗi chứ hả..

Trương Hoa Nhi giọng trùng xuống, mắt liền ngập nước.

- Được rồi, con biết rồi, mẹ đừng vậy nữa!

Bình Nhất Tâm không thể làm gì khác ngoài vỗ nhẹ tay bà an ủi.

- Dịch Dao, con bé vẫn còn hôn mê. Mẹ của nó cũng đã ở bên rồi, con không cần lo lắng.

Trương Hoa Nhi giọng lơ đảng. Bình Nhất Tâm thở phài nhẹ nhõm khi nghe Dịch Dao không nguy hiểm tới tính mạng. Cô lấy sức trở mình ngồi dậy, muốn xuống giường.

Trương Hoa Nhi vội ngăn cản: con làm gì vậy, nghỉ ngơi một chút đi.

Bình Nhất Tâm cười bảo: con không sao rồi, mẹ đừng lo.

- Trương Hoa Nhi lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cô: con muốn đến chỗ Dịch Dao sao?

- Bình Nhất Tâm cười ngượng: vâng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play