*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau đến lớp, Bình Nhất Tâm đặc biệt đến sớm hơn 1 chút, chính là có ý định cùng Dịch Dao ăn sáng. Hôm qua, cả buổi chiều 2ng nói về những chuyện lúc nhỏ rất nhiều, nhưng không khí không có gì vui vẻ mấy, đâu đó trong lòng Cô cảm thấy Dịch Dao như có gì đó không muốn nói cũng không thể nói cho cô. Là do khoảng cách bao năm gặp lại, hay là do cô nàng đã không còn hi vọng muốn giải toả? Cái loại cảm giác mịt mờ kia thật khiến cô khó chịu.

Lúc đến lớp, bên trong cũng là đã có vài người, thấy cô đến cũng cười tươi chào hỏi, Bình Nhất Tâm yên vị trên chỗ ngồi cũng giương lên 1 nụ cười yếu ớt để đáp lại. Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô, những người xung quanh cũng e ngại mà đến bắt chuyện làm quen, điều này thật khiến cô vừa lòng.

Góc ngồi gần phía cửa sổ, đưa mắt ra bên ngoài có thể thấy được khung cảnh từ cổng trường cho đến cả 1 cái sân rộng lớn. Cô thầm nhếch khoé miệng kiêng nhẫn chờ. Chỉ là Bình Nhất Tâm không nghĩ rằng cảnh tượng trước lại khiến người ta đau lòng đến phẫn nộ như vậy, nhưng đâu đó lọt vào tầm mắt cô, hình ảnh đó lại khác biệt mà đẹp đẽ đến ấm lòng.

Cả dòng người cùng một màu áo đang chậm rãi tiến vào bên trong sân trường, và người cô đợi cuối cùng cũng đến, nhưng là đến 1 cách đặc biệt. Đây chính là thắc mắc của cô lúc hôm qua gặp nàng đây sao? Cả một màu đỏ chói của áo đồng phục, tất cả tản ra để le lói 1 màu xanh làm điểm nhấn cho tất cả. Những ánh nhìn từ ngạc nhiên cho tới khinh miệt, tội nghiệp, tất cả sự chú ý của dòng người kia đều đặt lên Dịch Dao.



Ảnh

Tại sao mắt cô lại cảm giác nóng thổi, ươn ướt thế này, nàng, gia đình nàng rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao lại trở nên túng khó như vậy, đến cả đồng phục trường cũng không thể? Nhìn lại chiếc áo khoát đồng phục đang mặc trên người, Bình Nhất Tâm lặng lẽ cởi bỏ, bỗng nhiên cảm thấy chán ghét ra mặt, thẳng tay ném vào balo không chút bận tâm.

......

Nhìn ra ngoài phía cửa lớp, Bình Nhất Tâm khẽ mỉm cười, hướng người đang dần đi đến nhẹ giọng: đến rồi sao, mau lại đây, đồ ăn sắp nguội rồi a!

Dịch Dao vẫn là khuôn mặt nhợt nhạt hằng ngày, thấy cô, cũng khẽ giương lên nụ cười nhẹ, ngoan ngoãn đi đến.

Bình Nhất Tâm ân cần mở ra 2 hộp đồ ăn sáng mà hôm nay cô đã tự tay làm, đưa 1 đôi đũa lên, ôn nhu nói: thử đi. Xem tay nghề của tớ thế nào!

Dịch Dao không nhanh không chậm đi tới, đầu tiên là nhíu mày nhìn cô, giọng có chút gắt gỏng: trời lạnh thế này, sao cậu lại mặc mỏng như vậy. Áo đồng phục đâu, mặc vào nhanh đi!

Bình Nhất Tâm hơi cười gượng nhìn vào balo mình: à tại áo đồng phục trường này màu loè loẹt quá tớ không thích, lại còn chả đủ ấm gì.

Ngừng một chút, cô nhìn áo Dịch Dao, nói: Hay để tớ mặc áo cậu được không? Nhìn có vẻ ấm, mà lại là màu xanh tớ thích a!

Dịch Dao: nhưng..đây là đồng phục cũ..

Bình Nhất Tâm nhanh tay lấy ra chiếc áo bên trong Balo mình đưa cho Dịch Dao: đổi áo với tớ được không?

Dịch Dao vẻ mặt áy náy: nhưng..

Mặc áo vào, Bình Nhất Tâm ra vẻ cảm thán: "đúng là màu này hợp với tớ hơn! Được rồi mau ăn đi không nguội!"- Cô bỏ qua Dịch Dao đang còn áy nhìn chiếc áo, kéo tay này ngồi xuống ghế.

Dịch Dao có chút chần chừ nhìn vào hộp thức ăn kia, thấy dáng vẻ chờ mong lộ ra vài phần trẻ con của cô, nàng khẽ cười cầm lấy đũa thử một ít thức ăn.

- Ừm, ngon lắm!- Dịch Dao nhẹ giọng

- Vậy thì ăn nhiều chút!- Bình Nhất Tâm cũng cầm lên đũa bắt đầu ăn cùng.

Dịch Dao vẫn là chậm rãi từ từ, đối với nàng, đây có lẽ là 1 bữa sáng đầy đủ, ngon nhất mà nàng từng ăn trong mấy năm lên cấp 3 chăng? Mà người làm cho cô lại đương nhiên không phải Lâm Hoa Phượng, mẹ ruột của mình, mà phải để cho một người bạn làm cho? Đây đúng là một sự bất hạnh trong các bất hạnh của cô nhỉ? Dịch Dao nhếch miệng cười giễu chính mình. Vai cô run run không khỏi 1 chút xúc động.

Bình Nhất Tâm thấy cô nàng ăn ngon lành đến thế, cùng gật đầu vừa lòng. Cả 2 vừa ăn vừa nói một vài chuyện lặt vặt của mỗi người trong thời gian qua.

- Bình Nhất Tâm: có thể hay không mỗi ngày tớ đều làm đồ ăn sáng để cùng cậu?

Dịch Dao lắc đầu từ chối: không được, như vậy làm phiền cậu. Tớ không muốn

Bình Nhất Tâm có hơi mất mát nhưng cô cũng không cưỡng cầu, dù sao cũng chỉ là mới gặp lại, cảm xúc của cả 2 vẫn còn trong sự mờ nhạt, chưa thể 1 2 ngày mà lại thân quen được như xưa. Điều này khiến cô có chút không đành lòng, nhìn Dịch Dao vẻ mặt xanh xao ốm yếu thế kia, thật sự khiến người ta xót thương. Trong thâm tâm cô lại càng muốn ở bên nàng trao dồi lại tình cảm.

Đâu đó ở 1 góc phía trên cùng, hình ảnh của 2 người đều được thu vào mắt của nhóm nữ sinh cùng lớp, trong đó có cả Đường Tiểu Mễ. Không biết bọn họ có suy nghĩ gì, chỉ thấy ai cũng toát lên nụ cười bí hiểm, vẻ mà khiến người khác cảm thấy khó chịu và muốn tránh xa đi.

- Đúng là thú vị thật!- Đường Tiểu Mễ cong lên 1 nụ cười giễu tự cho là có sức quyến rũ, ánh mắt dừng trên Dịch Dao sau đó lại dừng trên Bình Nhất Tâm, lúc chuyển qua Bình Nhất Tâm, trong ánh mắt ấy có chút cảm giác e ngại và là hứng thú.

Tập sau sẽ xuất hiện nhân vật chính khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play