Sau khi biết tin, Tề Minh hối thả chạy đến chỗ Bình Nhất Tâm đang ngồi. Cậu vừa thở hồng hộc vừa lên giọng trách mắng: cậu sẽ chuyển đi thật sao Nhất Tâm, tại sao bây giờ mới nói cho bọn tớ biết chứ?
Cô buông quyển sách đang đọc dỡ, nhìn cậu khẽ cười mặt mang chút tự trách: xin lỗi..tớ không cố ý..chỉ là..!
- cậu biết không, hôm qua Dịch Dao gọi điện thoại nói cho tớ biết, tớ nghe ra giọng cậu ấy có chút lạ, chắc là đã khóc.. tớ nghĩ là cậu ấy đã rất buồn đó.
Nói tới đây, tâm tình Tề Minh cũng trầm xuống, cậu không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nên vừa mới tới trường cậu đã chạy thẳng vào lớp tìm gặp cô nói chuyện.
Bình Nhất Tâm trong mắt có hơi gợn sóng nhưng vẫn cố ra dáng vẻ bình thường, sở dĩ hôm qua trò chuyện, cô đã nhận ra biểu hiện khác lạ của Dịch Dao, dù cho cô nàng có gục đầu và kiềm nén nhiều lần.
- Cậu ấy đâu, sao ko vô lớp cùng cậu?
- Tề Minh: lúc nãy bảo rằng muốn vào WC một chút. Nên tớ mới đi trước
Nghe cậu nói thế, cô cất quyển sách rồi đi ra ngoài.
Đến nơi, cô từ cửa ngoài nhìn vào bên trong, thấy Dịch Dao đang đứng trước gương hết vỗ mặt rồi đến rửa mặt nhiều lần. Dường như là đang muốn..xoá dấu vết của hôm qua.
- Sao cậu còn chưa vào lớp, sắp hết giờ rồi đấy?
Bình Nhất Tâm thản nhiên đi vào rửa tay, cố ý không nhìn đến nàng.
- Cậu vào trước đi, tớ biết rồi! Dịch Dao lạnh nhạt trả lời, miệng khẽ cong.
- Bình Nhất Tâm: sao vậy, còn giận tớ sao?
Thấy dáng vẻ kia, khiến tâm cô có chút loạn, chỉ đành mở miệng trước. Nhưng nhận lại chỉ là nụ cười lạnh hơn mọi ngày.
- Dịch Dao: sao tớ phải giận cậu chứ, đó là việc của gia đình cậu, bọn tớ làm sao can thiệp vào được!
Nói rồi cô nàng chào rồi đi trước. Để lại Bình Nhất Tâm dáng vẻ thờ hửng kia. Lời cô nàng nói là sự thật, cô còn có thể làm gì khác, nên chỉ đành yên lặng nhìn nàng đi.
.....
Vào lớp, Dịch Dao cứ thế thản nhiên ngồi vào chỗ mình, bỏ qua sự tò mò của Tề Minh bên cạnh, cô nàng bắt đầu lấy sách vở ra xem, không để ý đến Bình Nhất Tâm cũng đã vào lớp cách nàng không lâu. Tiết học cứ thế trôi qua, suốt buổi, 3ng cứ như vậy mà im lặng, không ai nói điều gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Cho tới khi Thều Ngọc đi đến mở lời rủ rê xuống cantin, Tề Minh không chịu nổi cái áp lực vô hình này nên cậu đồng ý ngay và kéo cô nàng đi xuống trước. Để lại 2ng ngồi yên nơi này.
Vẫn là Bình Nhất Tâm không chịu nổi bộ mặt lạnh nhạt này của Dịch Dao, cô bèn lên tiếng trước: cậu ko đi cùng họ à?
- Dịch Dao: tớ muốn ở đây đọc sách.
- Ừm..
.....
- Bình Nhất Tâm: sau ngày tổng kết 1 tuần, tớ sẽ đi.
- Dịch Dao: tớ biết rồi, ngày đó tớ cùng Tề Minh sẽ đến tiễn cậu.
- Ừm..
.....
Sau hồi im lặng suy nghĩ, Bình Nhất Tâm bèn liều giải quyết bầu không khí gượng rịu này. Cô xích lại gần xoay người Dịch Dao lại đối diện thẳng mình: Dao Dao..
Dịch Dao hơi bất ngờ vì hành động của cô, nhíu mài: chuyện gì?
- Bình Nhất Tâm giọng nghiêm túc: thời gian không còn nhiều, cậu muốn cứ vậy hoài với tớ sao?
- Đáng lẽ, phải là tận dụng vui chơi hết cỡ chứ, tại sao chúng ta phải như này, tớ không muốn. Cậu đừng lạnh nhạt như vậy nữa được không?
- Dịch Dao mím môi: tớ..
- Bình Nhất Tâm: Cuối tuần này đi công viên nha?
- Dịch Dao: ừm..
___________________________
Cả 2 đều biết, thời gian ở cạnh nhau chỉ còn ngắn ngủi, ai lại muốn hoang phí. Lần chia xa này còn không biết có thể gặp lại hay không, hay sẽ là lần tiễn biệt tình bạn của họ mãi mãi, nhưng nếu vô tình có gặp lại 1 ngày đẹp trời nào đó, liệu tình cảm của cả 2 sẽ vẫn nguyên vẹn hay lại lơ đi ánh mắt nhau, xem nhau là người xa lạ?
Mặc kệ cho kết quả sau này thế nào, cả 2 hãy cố gắng giữ gìn những giây phút này đi, tạo thật nhiều kỷ niệm riêng biệt, để dù cho sau này có xa cách, thì những kỷ này sẽ luôn tồn tại trong trí nhớ mỗi người, chỉ vậy thôi là cũng đủ cho 1 tình bạn này của họ rồi.
.....
- Cậu hứa với tớ điều này được không?
- Cậu nói đi
- Hãy giữ kĩ món quà sinh nhật đầu tiên của bọn tớ, được không?
- Ừm tớ hứa, vậy nên các cậu cũng đừng quên tớ,nhé?
- Tất nhiên rồi! x2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT