- Này em kia, mau tập trung vào. Lần nữa là tôi tịch thu cuốn truyện đó nhé!!
Nghe thấy tiếng giáo viên vọng từ trên bục giảng, Dịch Dao kinh hoảng, gấp rút cất đi quyển truyện Conan trên tay vào trong cặp rồi tập trung lại vào tiết học. Tề Minh ngồi kế bên thấy vậy chỉ nhẹ giọng nhắc nhở rồi thôi. Còn Bình Nhất Tâm thì thoáng nhíu mày, im lặng ko nói gì.
*Reng..reng*
Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên, tất cả học sinh trong lớp hối hả cất nhanh tập sách rồi ra ngoài. Tề Minh thì cùng các bạn học sinh nam khác ra ngoài chơi bóng. Thoáng chốc trong lớp chỉ còn lác đác vài học sinh.
Thấy đã đc giải lao, Dịch Dao hớn hở lấy ra quyển truyện, lật đến trang đã đọc dỡ tiếp tục đưa mắt vào. Bình Nhất Tâm cảm thấy khá khó chịu với dáng vẻ này của cô nhóc, gần như là mấy bữa nay, lần nào cũng say mê đọc để cho các giáo viên nhắc nhở.
- Bình Nhất Tâm trầm giọng: dạo này cậu có vẻ thích thú với thứ này nhỉ? ( cô cũng lấy cuốn sách đã đem theo ra đọc, ko nhìn đến cô nhóc)
- Dịch Dao vừa đọc vừa trả lời: tại tớ thấy nó rất hay a~
- Bình Nhất Tâm: vậy sao? Có gì mà làm cậu thích như vậy?
- Dịch Dao: ưm..khá là lôi cuốn đi. Từ vụ án rồi tới những suy luận của Conan, rồi cách cậu ấy phá án. Thiệt là tâm khục khẩu phục!!
- Aizz, cậu nhìn này, chỗ này này, kịch tính quá đi!!
- Haha, coi ông chú ngủ gật gà mờ chưa kìa.
Đau đầu với dáng vẻ say mê kia, Bình Nhất Tâm khoác tay ko thèm nói nữa. Cô đi ra ngoài bỏ lại con ng u mê kia.
Tới tiết học thể dục, tất cả học sinh thay đồ rồi tập trung lại ngoài sân. Đối với Bình Nhất Tâm thì đây có lẻ là môn học yêu thích nhất của cô đi. Ko phải ngồi ì trên ghế hàng giờ, mà đc thoải mái chạy nhảy, hít thở khí trời.
Cả lớp vận động tay chân đc khoảng nửa bài tập thì cô nghiêng người thấy Dịch Dao đang ngồi ôm bụng. Thấy cô nàng có vấn đề, cô liền hô lên: "Dừng lại" rồi đi tới chỗ Dịch Dao. Tề Minh đang đứng phía trên chỉ huy nghe cô hô cũng dừng lại, đi tới xem xét. Những học sinh đứng xung quang cũng bắt đầu bu lại xem tình hình.
- Bình Nhất Tâm vỗ vai: này cậu sao vậy?
- Dịch Dao nhíu chặt mày, líu ríu trong miệng: bụng.. tớ đau quá..!!
- Bình Nhất Tâm vẻ mặt hơi lo lắng: để tớ đưa cậu xuống phòng y tế!
- Tề Minh: tớ sẽ đi với cậu.
- Bình Nhất Tâm: ko đc. Cậu là lớp trưởng, phải ở lại giữ lớp. Thều Ngọc báo lại giáo viên giúp tớ.
- Thều Ngọc cũng tỏ ra lo lắng, gật đầu: tớ biết rồi!
Nói rồi Bình Nhất Tâm dìu Dịch Dao từ từ xuống phòng y tế cùng với sự giúp đỡ của Minh Tú. Tới nơi, cô bảo cô bạn kia về lớp trc, có cô ở đây lo rồi. Minh Tú lúc đầu có hơi níu kéo nhưng bị cô từ chối rồi cũng thôi, đành phải quay lại lớp.
Bình Nhất Tâm đỡ Dịch Dao đến giường bệnh nằm rồi đi gọi y tá. Vài phút sao thì trở lại. Sau 1 hồi xem xét thì Dịch Dao đc cho thuốc uống.
- Bình Nhất Tâm cau mày mà lầm bầm: chắc là do lúc nãy ăn vặt lung tung đây mà. Cho chừa nhé. Hừ!
- Dịch Dao mếu máo: tớ xin lỗi, lần sau sẽ ăn ít lại..
Bình Nhất Tâm thấy bộ dạng nhếch nhác kia thì cũng ko muốn trách móc nữa, đành nhẹ giọng mà an ủi: vậy cậu nằm nghỉ đi, tớ về lớp trc!
- Dịch Dao mắt rưng rưng: ở lại với tớ đi mà, 1 mình tớ sợ..
- Bình Nhất Tâm: ừm.... chắc Thều Ngọc cũng đã xin giúp giáo viên rồi..
____________________________
Trong phòng y tế
- Dịch Dao: này A Tâm! Tớ muốn hỏi cậu cái này.
- Bình Nhất Tâm: sao?
- Dịch Dao: nếu tớ là hung thủ giết người, thì cậu sẽ làm sao?? ( mắt chớp chớp lộ vẻ tò mò)
- Bình Nhất Tâm: đọc truyện nhiều quá nên giờ nói sảng à? ( cô nực cười mà nhìn cô nhóc với ánh nhìn kiểu "đầu có bị chạm ở đâu không?")
- Dịch Dao: uầy... tớ hỏi thiệt mà. Mau trả lời! ( lay lay tay cô kiểu mèo con làm nũng)
- Bình Nhất Tâm: đương nhiên là bắt bỏ tù rồi.
- Dịch Dao: Hả.. gì chứ? Cậu nỡ lòng nào đối xử như vậy với tớ chứ?????
* Phũ phàng*
* Ác độc *
* Không biết thương yêu bạn bè *...
1 loạt câu trách móc từ miệng cô nàng toẹt ra. Bình Nhất Tâm vừa tức cười vừa đau đầu nhìn bộ dạng uỷ khuất kia. Đã vậy còn đánh cô ko thương tiếc.
- Bình Nhất Tâm: này này, đừng đánh nữa!
- Hừ
- Bình Nhất Tâm chịu ko nổi mới chụp lấy 2 cái tay đang đánh mình kia, ghì chặt lại mà nhẹ giọng: tớ tin cậu sẽ ko làm chuyện như vậy. Nên đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc như thế.
Đang muốn vùng vẫy, lại nghe đc câu trả lời kia, Dịch Dao thoáng đơ người, sau đó nhanh chóng lộ vẻ tươi cười, mang vài phần xúc động: thật sao. Cậu sẽ tin tớ sao?
- Bình Nhất Tâm ôn nhu mà nhìn cô: dù có thế nào. Tớ vẫn lựa chọn tin tưởng cậu.
- Cảm ơn cậu!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT