Đang chơi vui thì đột nhiên nghe tiếng la, mng kinh ngạc nhìn qua. Dịch Dao đang kêu la mà hạ người xuống nước ôm chân mình: Đau quá!!

Bình Nhất Tâm nãy giờ vẫn luôn là chú ý tới, vội vàng lội nước mà đi qua. Tới nơi thì mới biết Dịch Dao bị chuột rút chân. Giáo viên nhanh chóng bế cô nàng lên bờ, nhẹ nhàng vài động tác cơ bản để nàng bớt đau. Bình Nhất Tâm cũng đi theo sau. Phía dưới hồ, trọng tài hô lớn: bạn ấy chỉ bị chuột rút thôi, ko có nghiêm trọng gì, các em có thể tiếp tục!

Nghe trọng tài bảo ko có vấn đề gì, tất cả cũng dẹp bỏ lo lắng tiếp tục trò chơi. Ở trên đây, Bình Nhất Tâm lấy lí do đội bạn thiếu 1 nên cô sẽ ở đây cùng cho công bằng. Giáo viên mat-xa 1 hồi rồi đi, Dịch Dao cũng đã khá hơn, nên bảo có thể tiếp tục cuộc chơi, Bình Nhất Tâm kế bên khuyên bảo: ko cần. Cậu nên ở đây nghỉ ngơi 1 lát đi.

- Dịch Dao: Ko cần cậu lo. Tớ có thể tiếp tục.

Vừa nói, Dịch Dao vừa làm động tác muốn đứng lên đi thì bị Bình Nhất Tâm 1 mực cản lại, chế ngự cô nàng ngồi yên.

- Dịch Dao tỏ vẻ khó chịu: cậu làm gì vậy. Tránh ra!

- Bình Nhất Tâm: bị sao vậy. Giận tớ?

- Dịch Dao bĩu môi: Ai thèm giận cậu. Hừ

- Bình Nhất Tâm thấy dáng vẻ trẻ con của cô nàng trổi dậy thì cười cười, giọng cũng dịu hơn: Làm sao, muốn đi dạo 1 chút để dãn cơ không?

Dịch Dao im lặng, trong mắt có chút uỷ khuất nào đó của trẻ con. Bình Nhất Tâm có chút kiêng nhẫn: tớ dẫn cậu đi uống nước, đc chưa?

Lúc này, Dịch Dao mới xoay đầu lại, làm mặt miễn cưỡng mà buông tha: vậy còn được!

Bình Nhất Tâm đứng lên, đưa tay kéo Cô nàng cùng, tính bước đi thì bị Dịch Dao giữ lại tay, cô nghiêng đầu ý hỏi: lại sao nữa?

Dịch Dao cuối đầu tia tia cái chân, sở dĩ cô nhóc muốn chính là đc cõng a. Bình Nhất Tâm im lặng 1 chút, nhớ tớ gì đó, chỉ bèn cười, cô hạ người quỳ 1 chân xuống đất đưa lưng về phía sau. Dịch Dao vui vẻ hiểu ý, liền hạ ng bám lên lưng cô.

- Bình Nhất Tâm: từ bao giờ lại có dáng vẻ này?

- Dịch Dao: cậu ta được, còn tớ không?

- Bình Nhất Tâm: chẳng phải đang được rồi hay sao?

- Dịch Dao: xì..giảo hoạt

- Bình Nhất Tâm cười cười: ko phải là vì chuyện này nên lúc nãy mới bộ mặt lầm lì đó đi?

- Dịch Dao: mau đi nhanh, tớ khát nước rồi!! ( cô vỗ vai, cố ý tránh câu trả lời)

- Bình Nhất Tâm cười tươi hơn: được rồi!!

Dịch Dao thoáng tựa đầu vào bờ vai kia, cô nhớ lại lúc Tề Minh cõng cô, sao cảm giác lại khác thế. Bờ vai này dù nhỏ nhưng đủ ấm áp, vả lại, cô nàng lại cảm thấy an toàn, bình yên khi tựa vào nó. Có thể là lúc này, tâm Dịch Dao chỉ là trẻ con, chả có suy nghĩ gì nhiều. Đơn giản, với cô nhóc, là muốn đc người bạn thân này của mình quan tâm cô hơn, và sẽ còn cõng cô nhiều hơn..vì cô thích bờ vai nhỏ ấm áp này.

Bình Nhất Tâm cũng ko có tâm tư gì, thấy Dịch Dao im lặng, tựa vào người mình. Tay Cô cũng nhẹ nhàng nâng đỡ, thả nhẹ cước bộ, để cô nàng có thể yêm ái nhất có thể. Tuy so với lứa tuổi các học sinh khác, trông cô ra vẻ chín chắn hơn, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là 1 cô bé 7 tuổi, làm gì có loại suy nghĩ nào khác. Đơn giản, cô chỉ muốn đối xử tốt với cô bạn đầu tiên mà mình quen biết được, hết lòng mà cưng chìu, ôn nhu.

Kết thúc 1 bữa dạo chơi cùng nhau, có lẻ cả 2 cũng có chút hiểu nhau hơn. Tình cảm cũng thân thiết hơn. Có lẻ, người bạn kia cũng ko có gì là xấu tất, nhờ cô nàng mà tình cảm cả 2 lại 1 bước tiến gần nhau hơn. Điều này chỉ là sự mơ hồ không thể nhìn thấy hay cảm nhận được. 2ng chỉ nghĩ đó là tình bạn thân nên cũng ko biết cái mức thân thiết kia, so với bình thường có thể hay ko là khác biệt trong mắt người ngoài? Chỉ cần cả 2 cảm thấy vui, thì dù là thế nào cũng được đi.

Đối với Bình Nhất Tâm, để cho cô bạn kia vui, thì nhún nhường 1 chút, đối với cô là không thành vấn đề gì!! Nghĩ thế nên dường như, mọi cuộc cãi vã giận hờn, đều là cô nhẹ giọng trước? An ủi trước? Đổi lại Dịch Dao cũng biết tự kiềm chế tính tình trẻ con của mình, nên cũng ko làm cô khó xử. Nhờ vậy mà cả 2 mới có thể thân thiết lâu dài đến hết thời cấp 1 như vậy.

__________________________

Ngoại truyện:

- Tề Minh: cậu cũng cõng tớ lần với nha?

- Bình Nhất Tâm: mơ tưởng!

- Tề Minh: thế để tớ cõng cậu?

- Bình Nhất Tâm: ko cần! ( quay sang Dịch Dao, nắm tay cô nàng đi trc đi)

- Tề Minh: "...."

Thều Ngọc nhịn cười đi tới vỗ vai: muốn cậu ấy dịu dàng với cậu như Dịch Dao ko?

- Tề Minh: muốn. Phải làm sao?

- Thều Ngọc: đi Thái 1 chuyến đi, ít ra cậu ấy sẽ nhẹ nhàng hơn đc 1 tí!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play