*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tới giờ khởi hành, học sinh theo sự chỉ dẫn của giáo viên mà từng lớp một lên từng xe riêng của mình. Bên trong xe là Hướng dẫn viên đang nhiệt tình giới thiệu cùng làm quen với các học sinh trên xe. Vừa nói vừa tổ chức các trò chơi theo kiểu đánh đố để học sinh giải trí mà quên đi sự buồn ngủ của sáng sớm, tất nhiên nguyên nhân chiếm nhiều nhất của vấn đề này là sự háo hức đến mất ngủ đêm hôm qua trước khi đi a~. Được đi chơi thì ai chẳng vui sướng như vậy đi.
Ở gần cuối xe, Bình Nhất Tâm ngồi cùng Dịch Dao, Tề Minh thì ngồi phía sau hai người, cùng cậu là cậu bạn Đan Nguy. Còn phía đối diện hàng ghế Bình Nhất Tâm là Thều Ngọc cùng cô bạn Minh Tú.
Cảm thấy mấy trò chơi của anh chàng hướng dẫn viên kia khá nhàm chán, cộng thêm sự buồn ngủ vẫn chưa tan hết, Bình Nhất Tâm ngáp dài 1 cái rồi dựa vào ghế mà nhắm mắt thiếp đi, mặc kệ bọn họ. Những ng còn lại thì vẫn là điệu bộ hăng hái của trẻ con, nhao nháo mà đối với anh chàng kia cùng giải cÂu đố để nhận quà.
- A, chiếc móc khoá dễ thương thế. Tớ thiệt muốn có nha!! ( Dịch Dao mắt sáng mà nhìn đến món quà nhỏ trên tay hướng dẫn viên)
- Nhưng mà câu đố khó quá, tớ ko biết. Aizzz ( Tề Minh ngồi phía sau cảm thán cùng Đan Nguy)
Phía trên kia, anh hướng dẫn viên vẻ mặt tràn đầy tự tin với câu đố của mình, anh lắc lắc chiếc móc khoá nhỏ trên tay, hướng đến các học sinh đang mắt to mắt nhỏ, thích thú mà đắc đí: nào có ai giải đc câu đố này ko? Nếu ko sẽ bỏ lỡ món quà siêu dễ thương này đó nhaaa!!
Ảnh minh hoạDịch Dao hơi rối răm mà lay lay người đang ngủ kế bên. Cô nàng hối thúc: A Tâm, Giúp tớ với!!
Bình Nhất Tâm đang thiếp đi thì bị cô nhóc đánh thức, cô mơ màng mà mở mắt nhìn đến, giọng uể oải: chuyện gì?
Dịch Dao chỉ tay về phía trên, hướng cô giải thích: tớ thích chiếc móc khoá kia, cậu có thể giải giúp tớ câu đố đc ko?
Theo hướng tay Dịch Dao, Bình Nhất Tâm nhíu mày nhìn đến chiếc móc khoá nhỏ kia, lại nhìn tới bộ mặt đắc ý của anh chàng HƯớng dẫn viên, cô xì 1 tiếng, lớn tiếng hỏi đến: Xin anh nói lại câu hỏi giúp em!
Thấy có người lên tiếng, anh chàng cũng vui vẻ mà nhắc lại câu đố:
" Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Đây là câu thơ của nhà thơ nào?
Nghe xong, khoé miệng cô cứ thế mà trừu trừu nhìn anh ta. Mặt đen đen yên lặng. Thấy coi im lặng, anh chàng nghĩ rằng cô ko biết đáp án, vẻ mặt vài phần vui vẻ giở giọng thách thức: sao nào, cô bé giải đc chứ?
Dịch Dao kế bên càng thêm lo lắng mà mong chờ: cậu có thể giải đc ko A Tâm?
Nãy giờ vẻ mặt ko hứng thú lắm với trò chơi, nghe Bình Nhất Tâm tham gia câu hỏi, Thều Ngọc ngồi bên đây chợt loé, nhìn sang cô, vẻ mặt vài phần thích thú mà mong đợi.
Bình Nhất Tâm trong lòng thầm nghĩ: đây là nói về thơ văn đi, hèn gì tất cả học sinh ko biết đến là đúng. Cô lắc đầu ôm trán, ánh mắt có chút chán ghét mà nhìn tới ánh nhìn thách thức của vị hướng dẫn viên kia. Tự hỏi được hay ko đến đấm 1 cái vào mặt tên này. Tụi cô chỉ mới học cấp 2 thôi đó, có cần phải làm khó như vậy ko hả.
Thật may là thường ngày cô nghe lời cha mình mà có đọc sách a~. Trong các loại sách thì cô chú tâm vào các chủ đề như về cuộc sống, cách sống pla..pla ( ví dụ như kiểu Hạt giống tâm hồn) để rèn luyện tính cách cùng với lối sống của bản thân, ngoài ra cô còn thích thú tới thể loại thơ văn.
Sau vài phút nhớ lại, những nhà văn nổi tiếng. Hồi lâu Bình Nhất Tâm mới ngao ngán mà mở miệng, dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn vị kia, giọng nói ko lớn ko nhỏ, đủ để mng xung đều nghe được.
- Là của Xuân Diệu đi
Nghe xong đáp án, vị hướng dẫn viên tự xưng Tiểu Mạc kia hơi thá hốc mồm nhìn cô. Trên mặt thoáng qua biểu tình kinh ngạc, rồi cũng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ mà vỗ tay tuyên duyên: đúng rồi. Chúc mừng cô bé. Mau đến đây nhận lấy phần thưởng nào!!
Thế là cô từ từ bước tới gần phía đầu xe, nhận lấy phần thưởng rồi thoải mái đi về chỗ. Trong xe bỗng chốc im lặng mà nhìn đến cô, bọn học sinh mặt kiểu: giỏi thế!! Mà mặt của đám Dịch Dao cùng Thều Ngọc ngồi phía dưới cũng ko khác mấy. Chỉ là thấy cô đi xuống tới nơi thì liền tươi cười mà chào đón
- Dịch Dao hoan hô: A Tâm có khác. Đúng là ko việc gì làm khó đc cậu hê he
- Tề Minh cùng Đan Nguy cũng nhướng người lên phía cô mà tươi cười: công nhận cậu siêu thiệt nha. Nhìn mặt vị hướng dẫn viên kia, nực cười quá đi. Haha
Thều Ngọc ngồi đối diện cũng lên tiếng: Sao cậu biết là tác giả nào?
Bình Nhất Tâm liếc mắt: đã đọc qua thôi!
Câu trả lời khiến tất cả như muốn á khẩu. Có cần phải kiệm lời như vậy hay ko cơ chứ?
- Bình Nhất Tâm: tặng cậu! ( cô đưa ra chiếc móc khoá hướng Dịch Dao nói)
Dịch Dao vui vẻ nhận lấy: cảm ơn cậu, A Tâm. Giúp tớ mang vào cặp nhé?
- Ừm.
Những thứ trong đây đều là bên phía Vn hết nhé.