Trời lạnh, dễ bị cảm lạnh. Thuốc mà bọn họ mang theo không đủ cho cả thành dùng, biện pháp đơn giản nhất mà Lư Hủ và Nhan Quân Tề nghĩ ra chính là dựa vào việc ăn uống để xua tan cái lạnh.
Phương pháp thì có sẵn, thím Ba năm nào cũng bán canh cừu ở bến tàu Quan Dương, được các phu khuân vác và người lao động chân tay rất yêu thích.
Cừu ở Quan Dương đắt, nhưng huyện Bắc Đình lại là nơi sản xuất cừu, nấu canh dùng xương là được rồi, người nhiều thì thêm nhiều nước, hầm cho kỹ vào, không tốn bao nhiêu tiền cả.
Lư Hủ mang về một đống lớn, nấu canh đủ cho cả thành uống hai ba ngày. Có canh nóng, những nhà không đủ củi thì ít nhất cũng có thể ngâm bánh lạnh vào canh nóng mà ăn được chút nào hay chút ấy.
Lư Hủ cảm thấy mình thật là thiên tài. Hắn bưng một chậu canh vào hậu viện, múc canh cho Nhan Quân Tề và hai vị huyện lệnh cùng gia quyến ăn, vừa múc vừa đòi khen.
Hai vị huyện lệnh nhìn các cháu trai, cháu gái bé nhỏ đang ngâm bánh vào canh ăn, đôi chân nhỏ nhắn lúc lắc dưới ghế, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Bọn họ nhớ lại lời mà Lư Hủ đã nói về chuyện ăn uống hôm qua, lúc này mới thật sự đồng tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play