Một kiến nghị như vậy khiến Hạ Tụng Chi thoáng giật mình. Y vội vàng từ chối nói: "Không cần, không cần đâu!"
Nhưng Lư Hủ lại kiên quyết: "Cần chứ, cần chứ!"
Nếu không viết như vậy, sao hắn có thể vịn vào đó dụ dỗ người khác quyên sách vào đây được?
Hắn ra sức thuyết phục: "Tôi lấy cậu làm gương, mới có thể kêu gọi nhiều người quyên sách hơn. Vả lại, trạng nguyên quyên tặng sách, cũng giúp chúng tôi thu hút nhiều người ngưỡng mộ chữ nghĩa tới mà. Chẳng phải tục ngữ có câu, hưởng thụ vinh dự thì phải gánh vác trách nhiệm à? Ai bảo cậu là trạng nguyên chứ?"
Thú thực cái này khiến một người học sâu hiểu rộng như Hạ Tụng Chi, cũng chưa từng nghe thấy câu tục ngữ này bao giờ cả.
Nếu như đây là vì để lại tên hoặc là vì danh hiệu trạng nguyên mà đến, vậy thì không phải là người thật sự yêu sách.
Tuy y không thích như vậy, nhưng y cũng biết chỗ của Lư Hủ không phải là cửa hàng sách. Nếu không tuyên truyền thì nhiều người sẽ không biết ở đây có sách, cũng sẽ không tự nhiên mà đem sách quý hiếm cho họ mượn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT