Đến lúc xuất phát, cả thôn đều ra bờ sông tiễn Nhan Quân Tề, Lư Hủ và Lư Chu.
Bến tàu ven thôn của họ, vẫn là nơi đầu tiên Lư Hủ tự tay chuyển đá đến xây dựng. Nhiều năm trôi qua, nơi này đã được xây thành bến tàu đá bằng phẳng. Từ đây lên thuyền, sẽ không còn giẫm phải bùn đất nữa.
Lư Duệ đã hứa sẽ thay anh trai bảo vệ chị gái và mẹ. Nó đứng ở hàng đầu tiên, nhìn hành lý từng thùng từng thùng được chuyển lên thuyền, nhìn thấy anh trai cũng lên thuyền rồi, Lư Duệ bắt đầu khóc òa.
Mấy năm nay Lư Hủ thường xuyên ra ngoài, ngắn thì một hai tháng, dài thì ba bốn tháng, trong nhà vất vả lắm mới quen. Hắn lại nửa năm nay không ra ngoài nữa, ngày ngày ở Quan Dương bầu bạn với người nhà, Lư Duệ càng ngày ngày dính lấy hắn, đột nhiên phải chia xa, cu cậu như bị móc tim móc phổi.
Nó vừa khóc, Lạp Nguyệt và Văn Trinh cũng khóc. Tụi nó vừa khóc, mẹ Nhan và Nguyên Mạn nương cũng khóc theo, các trưởng bối trong nhà đều rưng rưng nước mắt. Lư Chu, Lư Hủ và Nhan Quân Tề trên thuyền mắt cũng đỏ hoe.
Ông Lư xua xua tay: "Đi đi, đi đi. Đỡ phải trì hoãn dọc đường, tối không có chỗ ngủ đâu."
Nhan Quân Tề vén áo choàng lên quỳ xuống, bái biệt mẹ và các trưởng bối nhà họ Lư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT