Thành Đăng Châu dựa núi mà xây, quây thành một hình vuông vức, hơi dài theo hướng Bắc Nam, hẹp hơn một chút theo hướng Đông Tây. 
Phía Đông dựa vào một dãy núi nhỏ, mà phía Tây địa thế bằng phẳng rộng mở. Con phố chính ở trung tâm chạy dọc theo hướng Bắc Nam. Song song với phố chính, phía Đông và Tây mỗi bên đều có một con phố phụ, được gọi là đường Đông Lớn và đường Tây Lớn.
Và khu đất mà huyện lệnh Thôi phân cho Lư Hủ chính là đường Tây Lớn song song với phố chính.
Nơi này vốn là khu vực phồn hoa của Đăng Châu. Nhưng vài năm trước, nó đã bị chiến tranh tàn phá, biến đoạn phía Bắc của đường Tây Lớn trở thành một đống hoang tàn.
Mà những hộ gia đình trước đây đã chạy nạn đi nhiều năm không trở về, chắc hẳn họ đã bỏ mạng nơi đất khách quê người rồi.
Khi huyện lệnh Thôi nhậm chức, nơi này đã trở thành vùng đất vô chủ, và theo quy trình thì nó thuộc về huyện nha. Y đã từng muốn xây dựng lại nó. Khốn nỗi, Đăng Châu thu không đủ chi, đến cả huyện nha còn phải vay nợ để hoạt động. Đúng là không bột đố gột nên hồ!
Và tuy là bỏ hoang, nhưng cứ nhìn những ngôi nhà đổ nát sắp sập kia đi, trong đấy có bao nhiêu thứ dùng được đều bị người dân trong thành nhặt hết cả rồi. Ngay cả cái cửa sổ vỡ cũng được người ta nhặt về nhà đốt. Vì vậy, dù bỏ hoang thêm nữa chỉ khiến nơi này ngày càng ô uế, thu hút tới một đám chuột bọ. Cho nên, y quyết định giao lại cho Lư Hủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play