Trời vừa mới hửng sáng, mặt trời còn chưa ló rạng, Nguyên Mạn Nương đã gõ cửa gọi Lư Hủ thức dậy. Đi huyện phải đi bằng thuyền trong trấn, đi sớm đến sớm, bán hết đồ sớm sẽ được về sớm hơn một chút.
Bấy giờ Lư Hủ bắt đầu chia tiền kiếm được lần trước cho mọi người. Lạp Nguyệt một đồng, Lư Chu một đồng, hắn giữ lại năm mươi đồng, ba mươi đồng đi thuyền, hai mươi đồng để dành, và số tiền còn lại hắn đưa hết cho Nguyên Mạn Nương.
Ăn sáng xong thì Nguyên Mạn Nương tiễn Lư Hủ ra cửa. Lúc hắn đi ngang qua nhà họ Nhan, bèn đứng lại bên cửa sổ, quả nhiên hắn thấy Nhan Quân Tề đã dậy đọc sách. Thế là hắn đứng bên cửa sổ gọi: "Quân Tề, anh đi đây, giúp anh trông mấy đứa nhỏ nhé."
Đẩy cửa sổ ra, cậu thấy hắn đang vẫy tay với mình, mang gùi bước nhanh về phía bến tàu.
Đi ngược ánh mặt trời, càng đi trời càng sáng.
Đường đi từ trấn Ẩm Mã đến huyện hết mười lăm đồng. Mà huyện Quan Dương ở thượng du trấn Ẩm Mã, đi ngược nước phải thêm năm đồng mỗi giỏ hàng, về xuôi nước tiện đường thì không thêm phí.
Trước đây, Nguyên Mạn Nương đi huyện chỉ mua đồ Tết, chưa bao giờ phải thêm tiền nên quên mất việc này. Vì vậy khi Lư Hủ trả hai mươi đồng xong, hắn thấy xót ruột lắm. Hắn còn phải để mười lăm đồng đi về, giờ chỉ còn mười lăm đồng tiêu vặt.
Đi đến huyện vào lúc sáng sớm đa phần là người bán hàng, hắn thấy một ông lão mang một gùi dâu tằm trên lưng, chợt hơi thèm miệng. Hỏi ra mới biết, dâu tằm bán không hề rẻ. Một cân phải bốn mươi đồng, gần bằng giá thịt, hắn không mua nổi. Đặt dưới dâu tằm là những bó rau dại được buộc gọn gàng, nhìn có vẻ tươi hơn rau mà Nguyên Mạn Nương và những người khác hay hái.
Hái được một gùi rau dại như thế này, cũng phải mất một ngày.
Ngoài ra, ở đây còn bán trứng, gà, vịt, thỏ sống… tất cả đều bị trói chân và cánh, chen chúc dưới khoang thuyền. Đợi đến khi thuyền đủ khách, trời cũng sáng hẳn.
Dễ thấy con thuyền nhỏ lắc lư ngược dòng, tốc độ không nhanh, từ trấn Ẩm Mã đến huyện Quan Dương mất hơn một canh giờ. Đến khi thuyền đi về phía tây, nó chạy ngang qua thôn Lư gia, vừa hay Lư Hủ có thể thấy Nguyên Mạn Nương dẫn Lạp Nguyệt đang giặt quần áo bên sông. Mà con bé Lạp Nguyệt mắt cũng tinh lắm, mới nhìn thấy Lư Hủ đã lớn tiếng gọi anh ơi.
Lư Hủ vẫy tay về phía họ, nói: "Anh về rồi mua kẹo cho em nhé!"
Sau đó thuyền rẽ ở phía tây làng, dần dần đi xa.
Lư Hủ ngồi quay lưng về phía mặt trời, khoanh tay ngủ bù một lát. Con thuyền đi tiếp về phía trước, hai bên bờ sông là núi, cách huyện thành còn xa.
Đến huyện thành, Lư Hủ ngửi thấy mùi tanh của cá đầu tiên.
Huyện Quan Dương chỉ có một bến tàu, vận chuyển hàng hóa, chở người và bán cá đều ở đây. Quan phủ đã quy hoạch khu vực, người bán cá ở một nơi, bốc dỡ hàng hóa ở một nơi, và thuyền khách ở giữa.
Khi thuyền chở khách ít cập bến, hai bên kia sẽ chiếm vị trí ở giữa, mà bình thường có quan binh canh giữ nên không quá rối loạn.
Xuống thuyền, Lư Hủ bèn nhìn trái nhìn phải tình hình buôn bán ở đây. Hắn thấy rằng, giá cá nơi này gần giống như ở trấn. Nhưng cá lớn vẫn nhiều hơn hết, phần lớn đều còn tươi, được đựng trong chậu hoặc thùng gỗ.
Nếu cá chết, giá trị của nó có thể rẻ hơn ba, năm đồng. Nếu một số gia đình không mấy giàu có muốn ăn cá rẻ thì họ có thể đứng đợi bên quầy cá, chờ một lúc họ sẽ gặp được cá vừa mới chết.
Tuy nhiên, nhà giàu không mua cá ươn, nhất định nó phải còn sống, nhảy tanh tách, vảy nguyên vẹn. Sau khi chọn xong, họ sẽ bảo người đẩy xe chở thùng về nhà.
Lư Hủ nhìn mấy cảnh tượng đó mà ngạc nhiên ra mặt.
Khu vận chuyển hàng hóa ở bến tàu chủ yếu chở lương thực.
Do phía bắc xảy ra chiến tranh nên từ huyện của hắn tiến về phía đông và phía nam, một nửa số lương thực mua được đều phải đi qua Quan Dương. Và vì có bến tàu, người qua lại đông đúc, nên người Quan Dương được xem như là khá giả trong toàn châu.
Theo dòng người bán rau chuẩn bị tiến vào thành, Lư Hủ xếp hàng ngay sau họ. Nếu không gặp phải triều đình truy nã tội phạm quan trọng, quan lính canh thành chỉ cần kiểm tra đơn giản là có thể vào rồi.
Nói chung, bọn họ chỉ xem có mang theo vũ khí như đao kiếm hay không, và hỏi về mục đích vào thành. Nếu khẩu âm không phải người địa phương, họ sẽ hỏi tiếp người tới từ đâu.
Đến lượt Lư Hủ, người lính vỗ vài cái lên người hắn xem như đã khám xét rồi theo lệ hỏi: "Vào thành làm gì?" Nói rồi, anh ta lật tấm vải che trên gùi.
Chỉ thấy hắn tháo gùi xuống, lấy hai túi ốc xào đưa cho hai lính canh: "Nhà làm ít đồ ăn vặt, vào thành buôn bán, các anh nếm thử xem ạ."
Sau đó người lính trẻ nhìn người lính lớn tuổi, thấy người lớn tuổi gật đầu, anh ta mới nhận lấy một con ốc bỏ vào miệng: "Vị cũng được, ngon đấy."
Rồi người lính lớn tuổi nói thêm: "Đây là hàng nông sản, nộp một đồng, vào đi."
Nghe thế Lư Hủ cảm ơn, nộp tiền rồi vác gùi vào thành.
Vào thành bán nông sản chỉ thu một đồng. Nhưng nếu là thương nhân, phải tính theo lượng, nộp tối thiểu năm đồng. Tuy nhiên, người đến là gì còn phụ thuộc vào cái miệng của mấy tên lính canh.
Ở huyện Quan Dương chỉ có một khu phố chính, và chính giữa khu phố là nha môn. Ngoài ra, khu phía đông bày bán các gian hàng tạp hóa, cùng với các cửa hàng nhỏ san sát. Riêng phía tây thì cao cấp hơn, tất thảy đều là những cửa hàng lớn như quán rượu, quán trà hay quán trọ. Dĩ nhiên điểm khác biệt lớn ở chỗ, chúng hầu như là hai tầng, có hẳn phòng riêng.
Các tiệm cầm đồ, hiệu sách, cửa hàng bán son phấn, tiệm thuốc, tiệm lụa đều ở phía tây. Mặt khác, tiệm thịt, tiệm mì, tiệm lương thực, tiệm bánh bao, thầy bói, tiệm tạp hóa... nằm ở phía đông.
Còn các quầy rau di động tụ tập ở phía đông của khu phố đông. Mà vốn dĩ chợ lớn dành cho giới nhà giàu. Thế nên nếu dân thường muốn mua sắm rau củ, bọn họ đều tập trung ở đây.
Mới đến buổi sáng, những người mang giỏ hoặc đẩy xe đẩy đã chen chúc với nhau, điều này khiến con đường nhỏ tắc nghẽn khôn tả. Để bán rau củ ở đây với vị trí cố định, bạn cần phải trả tiền. Số tiền phải trả tính theo diện tích: Sạp nhỏ ba xu, sạp lớn năm xu. Ai đến sớm sẽ chiếm được vị trí tốt nhất ở phía tây của khu phố đông, trả tiền hàng tháng.
Suy nghĩ một lúc, Lư Hủ nộp ba xu để thử bán trước. Sau đó hắn tìm một chỗ nằm giữa khu bán trái cây.
Vào mùa này chỉ có anh đào chín muộn, ngược lại đào, mơ và dâu tằm đều chín sớm. Ngoài ra còn có một số loại quả dại nhỏ khác mà hắn không biết tên. Nhưng hắn biết một điều, tất cả đều không hề rẻ.
Tương tự hắn hiểu rằng, tám phần mười những người có thể mua được trái cây ắt sẽ không chê ốc của hắn đắt.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có người đến mua. Khi thấy họ thanh toán hoa quả đã chọn xong, hắn bắt đầu rao bán ốc: "Ốc bí truyền! Mặn thơm cay tươi! Ngon cơm, nhắm rượu, già trẻ đều thích, không ngon không lấy tiền đây!!"
Thế nhưng người khác vừa hỏi giá, lại nhìn thấy là ốc đồng, đa số đều bỏ đi.
Lư Hủ cảm thấy bất lực với việc này.
May thay, không lâu sau đã có người đến hỏi.
"Ốc này của cậu bán thế nào vậy?" Một người đàn ông trung niên mặc áo lụa, dáng người phúc hậu, còn mang theo tiểu tư đến mua thức ăn. Hắn vừa nhìn đã biết người này có gia cảnh rất tốt.
Thế rồi Lư Hủ đưa cho ông ấy một túi: "Mười đồng một túi ạ! Ngài cứ ăn thử trước rồi mua, không ngon không lấy tiền."
Đối phương nhón một con, thoắt cái đã hết, dòm liền biết thuộc người sành ăn.
Một lát sau, ông ta vuốt râu nhận xét: "Người ta thường nói ốc Thanh Minh béo như ngỗng. Còn ốc của cậu tuy đã muộn mùa, nhưng bù lại hương vị không tệ."
Lư Hủ: "..."
Không ngờ… Cậu ngồi không cũng có câu rao hàng thương hiệu!
Hắn gật đầu đồng ý, rồi hỏi: "Ngài nói đúng, ngài lấy bao nhiêu?"
Và rồi, người đàn ông thuận miệng nói: "Cho mười túi đi."
Lư Hủ vui vẻ đồng ý ngay tắp lự. Sau đấy, hắn cẩn thận cho ốc vào giỏ rau của tiểu tư đối phương. ( truyện trên app tyt )
Đợi người đi rồi, hắn mới gãi đầu, nhìn hoa quả ở quầy bên cạnh, bỗng nhiên cười. Nếu để bố mẹ hắn thấy hắn vì mấy đồng tiền mà nịnh hót như vậy, kiếm được tiền cũng không nỡ mua đào ăn, không biết sẽ nghĩ gì.
Lư Hủ bán đến trưa, hắn bán được tất thảy hơn ba mươi phần ốc. Đúng lúc chợ sớm dần tan, hắn không nán lại lâu bèn đeo ngược cái gùi ra trước ngực, bắt đầu rao bán dọc đường.
Dẫu sao, hắn làm hơn hai trăm phần ốc lận, đâu thể cứ về như vậy được.
Về chuyện này, hắn nghĩ ngợi đến tận trưa vẫn chưa xong. Người mua thức ăn đa phần là phụ nữ, nhưng người mua ốc của hắn chủ yếu là đàn ông. Mà phụ nữ chi tiêu thường rất tỉ mỉ, hai mươi đồng đã có thể mua một con cá béo nên họ thấy mua ốc không có lợi. Còn đàn ông chỉ cần nếm thử, cứ thấy ngon là móc tiền ra mua.
Cuối cùng sau khi Lư Hủ đi dạo qua cả hai phố Đông và Tây, hắn đã chọn được địa điểm thích hợp.
Đó là quán rượu và sòng bạc.
Thế là, hắn mặt dày mày dạn đứng ở cửa quán rượu, hễ thấy ai đến mua rượu hắn cũng hỏi: "Ngài có muốn mua đồ nhắm không ạ? Ốc đồng là món nhắm tuyệt vời, khi uống rượu sẽ thấy ngon hơn đấy."
Vị chủ quán liên tục nhìn về phía này, nhưng Lư Hủ vẫn ung dung nói tiếp: "Món nhắm giúp giải rượu, ốc đồng mặn cay sẽ giúp ông uống thêm được hai lạng rượu đấy."
Chủ quán không biết nên nói gì: "..."
Tuy nhiên, thấy việc buôn bán không bị ảnh hưởng, chủ quán không đuổi hắn đi.
Do đó nhờ vào bản mặt dày, Lư Hủ cứ bám trụ ở đấy và bán được hơn bốn mươi phần. Sau đó, có người mua về nhà làm đồ nhắm, thấy ốc đồng làm món ăn cũng ngon nên có thêm khách quay lại mua hơn mười phần. Mà trước khi đi, Lư Hủ tặng cho chủ quán một phần thay lời cảm ơn rồi mới rời đi. Số còn lại hơn một trăm phần, hắn không ngần ngại đi thẳng đến sòng bạc.
Con bạc ăn tối muộn, gần trưa mới tan cuộc. Nhưng họ không đi xa, chỉ ăn tạm ở các quán gần đó rồi lại tiếp tục đánh bạc. Do đó, quanh sòng bạc có khá nhiều quán ăn nhỏ.
Lư Hủ chọn quán mì đông khách nhất, gọi một bát mì chay rồi xin người phục vụ một chiếc đĩa trống để đổ ốc ra. Rồi hắn bắt đầu tự biên tự diễn, khoa trương hút ốc, ăn một miếng lại khen một câu: "Cay quá! Thơm quá!".
Việc này khiến người phục vụ rất muốn đuổi hắn ta đi.
Tuy làm lố nhưng hiệu quả không tồi, đặc biệt là những người thắng bạc đang vui vẻ. Họ thấy gì cũng thích, thuận mồm trêu chọc hắn: "Ăn gì đấy nhóc?"
Lư Hủ trả lời ngay: "Ốc nhà cháu làm ạ."
Mọi người nghe xong đều cười ồ lên: "Ốc nhà mày mà mày lại khen ngon ở quán người ta, sao mày không về nhà mà ăn?"
Rồi hắn bắt đầu bịa chuyện ngay tại chỗ: "Ở nhà ăn không nổi ạ! Các bác không biết đấy chứ, làm món ốc này tốn dầu, tốn muối, tốn tương, lại còn phải cho rượu, cho hương liệu. Nấu một nồi ốc phải cho ba bát gia vị, không cho đủ thì không ngon, cho đủ gia vị rồi còn phải đun lửa to rồi hầm lửa nhỏ, hầm cả buổi, đợi gia vị ngấm hết vào ốc... Vị ngon như thế này này!"
Hắn tấm tắc khen lấy khen để rồi lại lấy một con ốc ra hút: "Ôi thơm! Với cách làm của mẹ cháu, đừng nói là ốc, hầm cả đế giày cũng thơm!"
Dù sao cả đời hắn chưa từng trơ trẽn như vậy, đành liều mình diễn hết sức: "Mẹ cháu không dễ gì nấu một nồi đâu, phải có thêm người trong nhà, có tiệc mừng thọ mới nấu. Nếu không phải cháu nảy ra ý định bán thì bà ấy đâu có nỡ cho cháu!"
Người khác thấy vui, hỏi hắn: "Ngon thế à?"
Chỉ thấy hắn nói: "Hứ! Các bác tin hay không thì tùy."
Rồi hắn trộn mì, ăn hai miếng lại tiếp tục hút ốc.
Nhưng thấy hắn càng không cho, mọi người càng tò mò: "Nhóc! Cho ta nếm thử xem ngon không, ngon thì ta mua."
Bấy giờ Lư Hủ tỏ vẻ keo kiệt, đáp: "Không cho! Cháu bán lấy tiền mà."
"Bao nhiêu tiền? Xem mày kẹt xỉ chưa kìa… Trong gùi mày còn nhiều mà?" Một người thắng bạc tò mò tiến lại, nhấc tấm vải che lên xem.
"Mười đồng, mua trước nếm sau."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
"Tưởng đắt lắm!" Rồi gã ta ném một nắm tiền cho Lư Hủ, cũng không đếm xem bao nhiêu: "Cho ta một gói! Không ngon coi chừng ta đánh cho đấy."
Tức thì, Lư Hủ vơ tiền vào tay: "Bác cứ nếm thử đi! Không ngon cháu trả lại tiền, mười hai đồng, cháu chọn cho bác gói to nhất."
Người đó chọn con ốc to nhất trong giỏ, học theo Lư Hủ hút một cái: "Khụ khụ… hơi cay, nhưng vị cũng được đấy!"
Thấy vậy Lư Hủ nói tiếp: "Cháu lừa bác làm gì! Vừa nãy có một vị viên ngoại mua mười gói, người ta nói, ốc Thanh Minh béo hơn ngỗng. Ốc của cháu tuy không bằng ốc Thanh Minh, nhưng bù lại hương vị đậm đà, càng ăn càng ngon!"
Thế rồi mấy người xúm lại nếm thử, có người nói: "Nhắm rượu ngon đấy!"
Lô Hủ đáp ngay: "Đúng vậy! Cháu vừa mới bán ở quán rượu, có nhiều người mua còn quay lại mua thêm đấy."
Lúc này hắn hào phóng, cầm gói trên bàn đi phát cho từng bàn một.
Mọi thực khách trong quán mì đều bị khơi dậy sự tò mò rồi. Cho nên lúc này, nếu họ ăn ốc cũng chẳng ai chê quê mùa hay rẻ tiền nữa. Có người khen cay, có người nếm thử thấy ngon bèn gọi Lư Hủ lấy liền hai gói.
Thế rồi Lư Hủ vui vẻ bán ốc. Chỗ ốc còn thừa, hắn mang sang hàng bánh bao và bánh hấp bên cạnh phát.
Thấy người muốn mua đều đã mua, hắn lại hỏi ông anh đã thắng tiền kia: "Ốc này phụ nữ và trẻ con cũng thích ăn, sao bác không mua cho vợ con một gói?"
Nhưng ra ngoài đánh bạc ai mà nhớ vợ con? Người kia nghe hỏi thì ngẩn ra.
"Ông đây ra ngoài chơi còn phải mua cho chúng nó nữa à?" Người bên cạnh ra vẻ “tôi là đàn ông đích thực, tôi không sợ vợ”.
Rồi thấy Lư Hủ bảo: "Không phải nói vậy! Ai mà chẳng có vợ con ngày ngày mong nhớ chồng cha. Bác mang chút quà về nhà, để cả nhà biết các bác cũng nhớ đến gia đình, quan tâm đến họ, làm cả nhà vui vẻ chẳng phải tốt hơn sao? Cháu đi làm đồng về, hái cho em gái một bông hoa thôi là nó đã vui cả tối rồi."
Nghe hắn nói vậy, họ nghĩ thấy cũng đúng. Dù sao ốc cũng không đắt, thứ này chỗ khác chưa từng ăn, mang về nhà cho mới lạ. Có người mua rồi, những người sĩ diện hiển nhiên không sợ mất mặt nữa, bọn họ hùa theo số đông mua một hai gói. Do đó, Lư Hủ phải đi mua một xấp giấy dầu ở hàng bánh bao, cẩn thận gói gém cho từng người.
Chẳng mấy chốc, hơn trăm phần ốc của Lư Hủ đã bán hết sạch.
Thấy ốc đã bán hết, hắn vừa thu mấy đồng tiền lẻ từ các con bạc, vừa cười nói một tràng lời hay ý đẹp. Đợi đám đấy đi hết rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bưng bát mì đã nguội lên húp xì xụp cả nước lẫn cái.
Sau khi trả tiền xong, hắn thấy dưới đáy sọt còn sót vài con ốc bèn lấy lá dong gói lại, rồi đưa nó cùng với tiền mì cho chủ quán: "Bác ơi, hôm nay cháu mượn chỗ của bác, thật ngại quá! Cháu còn thừa chút ốc sạch sẽ này, bác nếm thử xem ạ."
Tuy ông chủ to cao lực lưỡng, nhưng tính tình rất tốt. Vì ngày nào ông cũng tiếp xúc với đám con bạc, thế nên không hiền lành thì không làm nổi. Ông lau tay rồi nhận lấy, cười nói: "Cậu đúng là lắm lời."
Cả buổi trưa chỉ nghe hắn nói, miệng chưa lúc nào nghỉ.
Nghe vậy Lư Hủ chỉ biết cười trừ. Có trời mới biết, trước đây ở trường còn có bạn nữ gọi hắn là hoàng tử u sầu! Hầy… đời người khắc nghiệt quá!
Bỗng hắn hỏi ông chủ: "Bác ơi, cháu muốn mua chút quà vặt cho các em, bác có biết hàng nào ngon không ạ?"
Ông chủ quán mì tưởng hắn chỉ biết ba hoa, ai ngờ cũng biết nghĩ cho gia đình: "Cậu cứ đi dọc phố về phía tây, có tiệm tạp hóa Lưu Ký, treo tấm biển lớn viền xanh ấy. Ở đó, hàng nhà họ vừa rẻ vừa chất lượng. Mua bánh ngọt thì ra phố tây, qua nha môn là đến tiệm thứ sáu, tiệm bánh Tô Ký. Cậu hỏi người bán có bánh vụn không, vị như bánh nguyên mà rẻ bằng nửa giá."
"Được ạ! Cháu nhớ rồi, tiệm tạp hóa Lưu Ký, tiệm bánh Tô Ký."
"Đúng rồi, không tìm thấy thì cứ hỏi người ta."
Thế rồi Lư Hủ cảm ơn ông ấy. Hắn vác chiếc gùi rỗng đi mua kẹo cho Lạp Nguyệt.