Có lẽ vì ta là xác chết mới sống lại nên trạng thái tinh thần của ta không được tốt cho lắm. Trời vừa tối thì ta đã sớm đi nằm nghỉ trong phòng dành cho khách do Lâm Quyên Quyên chuẩn bị cho ta và Thẩm Hoàng.

Nửa đêm, ta cũng giống như Lâm Quyên Quyên, bị tiếng cãi nhau của hai nữ nhân đánh thức. Nhưng càng khó chịu hơn là tiếng lòng của Thẩm Hoàng.

【A, thì ra là như vậy? Đúng là một tên cẩu nam nhân!】

【Sớm ba chiều bốn, còn không bằng một sợi tóc của ta nữa.】

【Hai người các ngươi cãi nhau thì có ích lợi gì? Sao không hợp lực tìm cách ra ngoài để tính sổ với tên cẩu nam nhân đó đi?】

【Hai người các ngươi có làm gì sai đâu? Cùng lắm là chỉ là nhìn sai người, cái người chân chính sai phải là tên cẩu nam nhân đó mới đúng. Đừng trách cứ lẫn nhau nữa.】

【Nhìn xem, điểm này không bằng Xúc Xúc nhà ta.】

【Nếu ta mà dám giống như tên cẩu nam nhân đó thì làm sao Xúc Xúc có thời gian để ý đến người khác? Thế nào nàng cũng phải chặt ta ra tám khúc rồi băm cho chó ăn. Đây mới là điều các ngươi nên học hỏi.】 ( truyện trên app T Y T )

【Nhớ năm đó hậu cung có ba ngàn giai lệ, ta chỉ sủng một mình nàng. Các đại thần còn nói nàng là họa quốc yêu phi, họ không hiểu, chúng ta chính là chân ái.】

【Hơn nữa, tai họa thì mới sống lâu, như hiện tại vậy, ta và Xúc Xúc còn sống nhăn răng, trong khi bọn họ đã chết từ tám đời, cũng không biết giờ đã thành cái quỷ gì rồi.】

Ta: “……”

Chân ái ca ca, ta cảm ơn ngươi.

Nhưng đây không phải điều đáng để mà được tuyên dương!

Xin ngươi đừng tự hào như vậy!

Ta xoa mắt rồi bước ra khỏi phòng khách. Thấy Thẩm Hoàng đang ngồi trên sô pha, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước TV.

Ta nhìn theo tầm mắt hắn. Ngoài bức tường và cái TV màu đen ra thì ta không thấy gì khác cả.

Vậy rốt cuộc Thẩm Hoàng đang xem cái gì?

Ta lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, hai tay ôm lấy chính mình, run lên. Ta không xác định mà hỏi dò:

“Ngươi đang xem cái gì thế? Trúng tà à?”

Lúc này Thẩm Hoàng mới chú ý đến sự hiện diện của ta, hưng phấn vẫy tay:

“Xúc Xúc, nàng tỉnh rồi. Lại đây, ta có cái này hay để cho nàng xem.”

Ta ôm hoài nghi tiến đến bên cạnh Thẩm Hoàng. Vừa định hỏi có gì hay để xem, Thẩm Hoàng liền kéo tay ta, hơi dùng sức một chút, ta liền ngã vào lòng hắn mà ngồi trên đùi hắn.

Hơi thở ấm áp quen thuộc nháy mắt bao quanh ta. Ta có chút không quen, đỏ mặt định giãy ra khỏi lòng hắn. Thẩm Hoàng nhẹ nhàng ôm eo ta, duỗi tay phủ lên mí mắt ta.

Ba giây trôi qua, hắn buông tay:

“Đừng nhúc nhích, Xúc Xúc, nhìn phía trước.”

Ta ngơ ngác quay đầu. Trong phòng khách vốn trống vắng, không biết từ khi nào đã xuất hiện hai thân ảnh nữ nhân. Họ đầu bù tóc rối, quần áo hỗn độn. Một người thì ngực bị cắm một con dao, một người còn lại thì có cái ót đang chảy máu ròng ròng.

Dường như họ không nhìn thấy ta và Thẩm Hoàng mà đứng trước mặt chúng ta, véo eo lẫn nhau rồi cãi vã.

“Cô là cái đồ không biết xấu hổ!”

“Cô mới là thứ không cần mặt mũi!”

“Cả nhà cô đều không biết xấu hổ!”

“Cô mới là người không biết xấu hổ nhất!”

……

Đúng là, cãi nhau gì mà ấu trĩ quá.

Đây là điều Thẩm Hoàng nói buổi tối sẽ mang ta xem thứ gì đó kích thích ư?

Ta bĩu môi.

Ngoài việc ban đầu thị giác bị đánh sâu vào một chút thì thật sự không hề kích thích tí nào nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play