Cậu luôn cho rằng do mẹ sinh non nên Nam Tinh mới chậm phát triển.

Nam Tinh nhướng mày,

"Quan tâm đến chị à?"

Vừa dứt lời, Nam Vũ lại cười nhạt,

"Thay vì lo lắng mấy chuyện vớ vẩn, sao chị không nghĩ cách để không bị bắt nạt?"

Nói xong, tiếng chuông báo từ máy tính trên bàn vang lên.

Nam Vũ lập tức quay lại, như đang gặp chuyện khẩn cấp.

Nhưng trước khi đi, cậu khẽ dừng bước, nghiêng đầu, chiếc mũ lưỡi trai che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra một bên má thanh tú lạnh lùng,

"Nhà mình giàu có, chị biết chứ?"

"Ừ."

"Nếu thực sự không thông minh bằng bọn họ thì thuê hai vệ sĩ là xong chuyện."

Giọng cậu dần trở nên lạnh lùng.

"Lần sau ai dám làm phiền chị, cứ để vệ sĩ lôi ra khu rừng nhỏ đánh cho một trận. Cách đơn giản như vậy mà chị cũng không nghĩ ra được sao?"

Vừa dứt lời, một cửa sổ rung lên trên màn hình máy tính. Cậu nhanh chóng bước đến bàn, tiến đến trước chiếc máy tính xách tay, quỳ xuống một chân và gõ bàn phím lia lịa.

Biểu cảm nghiêm túc, như thể có chuyện gì quan trọng, bỗng chốc ngắt ngang cuộc trò chuyện.

Đang gõ phím, bỗng điện thoại rung lên với âm thanh gấp gáp.

Nam Vũ có chút bực bội nhưng lại như thể buộc phải nghe, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy khỏi máy tính, cầm điện thoại nhanh chóng đi lên lầu.

Vừa đi vừa nhấn nút nghe.

Trong điện thoại truyền ra âm thanh sốt ruột.

"Nam Vũ! Cậu có chuyện gì vậy? Hôm nay nhóm nhạc nam các cậu livestream cậu có quên không vậy? Livestream đã bắt đầu, mọi người đều đang chờ cậu, còn chần chừ gì nữa?

Fan hâm mộ của cậu đang đợi cậu đấy, mau lên livestream!"

Nam Vũ bước từng bước lên cầu thang, miễn cưỡng đáp lời:

"Ừm."

Vừa dứt lời, bóng dáng cậu đã nhanh chóng khuất sau khúc cua.

Ngay sau khi Nam Vũ rời đi, chiếc laptop đặt trên bàn trà trong phòng khách lại tiếp tục phát ra tiếng "tích tích tích".

Màn hình laptop nghiêng một góc vừa đủ để Nam Tinh có thể nhìn thấy.

Cô ngẩng đầu, khẽ liếc qua.

Màn hình laptop được chia thành hai khu vực chính: một nửa hiển thị mã code với nền đen chữ đỏ, nửa còn lại hiển thị một cấu trúc dạng lưới với vô số điểm màu xanh lá cây phân bố trên đó.

Đây là một trận đấu.

Mức độ khó của các trận đấu trong cuộc thi này chỉ ở mức trung bình, chẳng mấy chốc bức tường lửa đã bị phá vỡ và vị trí cao điểm nhanh chóng bị chiếm đóng.

Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, những chấm xanh lá cây trên sơ đồ cấu trúc mạng lưới dần dần chuyển sang màu đỏ.

Đang lúc nhìn, từ trên cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện, Nam Tinh dời mắt khỏi máy tính.

"Hahaha, Trường An, cháu giỏi thật."

"Đâu ạ, bác khen quá lời rồi."

Vừa nói chuyện, ba Nam và Lâm Trường An đi xuống cầu thang một trước một sau.

Tiếp theo sau là bà Nam, mẹ của Nam Tinh.

Bà Nam nở nụ cười từ ái.

"Nam Tinh, con về rồi."

Vừa nói vừa đi xuống, định nắm lấy tay Nam Tinh.

Nam Tinh đứng dậy, lùi lại một bước, né tránh cử chỉ của bà ta.

Người đàn ông tên Lâm Trường An trên cầu thang do dự mở lời:

"Vị này là con gái mà bác mới nhận về ạ?"

Nam Tinh nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua cốt truyện của ‘Tiểu kiều thê chớ chọc hỏa’.

Thực ra lúc đầu, ba Nam muốn gán ghép Nam Tinh với Lâm Trường An.

Nhưng nào ngờ, Lâm Trường An vừa nghe nói Nam Tinh vừa từ cô nhi viện trở về đã thẳng thừng từ chối.

Hắn ta coi thường.

Sau khi bị từ chối, Nam Tinh lại đính hôn với nam chính Chu Mặc.

Điều này lại khơi dậy bản tính lăng nhăng của Lâm Trường An, một lần tình cờ, hắn ta chuốc thuốc Nam Tinh, định cưỡng bức cô.

Nhưng cô được nam chính Chu Mặc cứu, Nam Tinh vốn đã thích Chu Mặc, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, trái tim cô càng hoàn toàn thuộc về anh ta, không thể vãn hồi.

Bà Nam đứng sang một bên, sắc mặt thoáng chốc bối rối, nhìn bộ dạng xa lánh của Nam Tinh, bà Nam thở dài thườn thượt, hai mắt đỏ hoe:

"Nam Tinh, lúc đầu mẹ không cố ý bỏ rơi con…

Khi mang thai con, mẹ bị bắt cóc dẫn đến sinh non. Lúc mẹ tỉnh dậy ở bệnh viện, con đã không còn bên cạnh mẹ nữa.

Mẹ rất xin lỗi vì đã mất mười bảy năm mới tìm được con.

Nhưng con hãy tin mẹ, mẹ luôn luôn muốn tốt cho con."

Nam Tinh im lặng, không trả lời gì.

Khi nhìn thấy Nam Tinh đứng trong phòng khách, ba Nam cười rất hài lòng, rồi giới thiệu:

"Trường An, vừa lúc con làm quen một chút với Nam Tinh."

Lâm Trường An đứng trên bậc thang, mặc vest, đeo kính gọng vàng, tuấn tú ôn hòa, trong mắt mang vẻ đánh giá.

Tưởng là một người phụ nữ bình thường nhút nhát, tự ti, hòa vào đám đông sẽ không tìm thấy, nào ngờ lại là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ta bước xuống cầu thang.

Đến bên cạnh Nam Tinh, nở nụ cười,

"Tôi là Lâm Trường An."

Vẻ ngoài tuấn tú lịch lãm, rất thu hút các cô gái.

Nam Tinh liếc nhìn, nhẹ gật đầu:

"Ừ."

Rồi lại lên tiếng:

"Hai người nói chuyện đi."

Nói xong, Nam Tinh bước dọc theo cầu thang về phòng.

Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng "cạch".

Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện vọng lên từ dưới nhà.

Ông Nam tức giận vì con gái không nên người:

"Con bé Nam Tinh này, hư hỏng, cần phải dạy dỗ."

Lâm Trường An mỉm cười lắc đầu, đầy vẻ quan tâm và độ lượng:

"Không sao đâu bác."

Nam Tinh tựa lưng vào thành giường, vừa nghỉ ngơi vừa sắp xếp lại mọi dữ kiện trong đầu.

Chỉ một lát sau, từ ban công ngoài trời bên cạnh vang lên tiếng động, cô khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Cửa sổ được mở toang để thông gió, ban công ngoài trời tầng hai của biệt thự cách cửa sổ của Nam Tinh chỉ một bức tường.

Tiếng động rất nhỏ, người khác có lẽ sẽ bỏ qua.

Lờ mờ, có tiếng gọi điện thoại truyền đến, người nói chuyện là Lâm Trường An, vừa cười vừa nói bậy bạ:

"Nói thật, Nam Tinh này cũng hơi ngoài sức tưởng tượng của tôi, không tệ. Không biết trên giường sẽ giỏi giang thế nào."

Nghe cách nói chuyện đó, hoàn toàn không thể tin được đó là Lâm Trường An lịch thiệp, nho nhã.

Ngay sau khi dứt lời, tiếng cảnh cáo vang lên từ đầu dây bên kia:

"Cô ta đã đính hôn với Chu Mặc nhà họ Chu rồi."

Lâm Trường An tháo cặp kính gọng vàng trên mắt, lộ ra vẻ khinh miệt.

"Hôn nhân giữa nhà họ Nam và nhà họ Chu chỉ là một cuộc liên hôn gia tộc mà thôi, lấy đâu ra tình yêu đích thực? Cho dù tôi có làm gì với cô ta, Chu Mặc sẽ vì một người phụ nữ liên hôn mà cãi nhau với tôi à? Hơn nữa, cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhà họ Nam có thể có tình cảm gì với cô ta? Nhà họ Nam và nhà họ Lâm đang hợp tác nghiên cứu một dự án trọng đại, liệu ông Nam có vì một người phụ nữ mà cãi nhau với nhà họ Lâm không?"

Lời nói đầy tự tin, như thể đã nắm chắc Nam Tinh trong tay.

Nam Tinh dựa vào bệ cửa sổ, chống cằm, lắng nghe từng lời của Lâm Trường An.

Cuộc điện thoại này cũng không biết đã nói bao lâu.

Chủ đề của Lâm Trường An nhanh chóng chuyển từ Nam Tinh sang bạn gái cũ của hắn ta.

Hắn ta vừa kết thúc cuộc gọi và định rời khỏi ban công, thì bất chợt quay lại, phát hiện không biết từ lúc nào, Nam Tinh mặc áo sơ mi đen, tay cầm ly nước, đang đứng sau lưng hắn ta.

Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến hắn ta suýt đánh rơi điện thoại khỏi hiên nhà..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play