"Biết một chút."
Nói xong, cô nhìn vào những y tá đang chờ đợi ở cửa.
"Có nên gọi họ vào để chữa bệnh cho anh không?"
Nam Tinh, người vốn dĩ không thích xen vào chuyện nhà người khác, lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến cơ thể của Quyền Tự.
Trợ lý Bạch Vũ đứng ngoài cửa nghe thấy lời nói của Nam Tinh, lại ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng thiếu gia vậy mà không hề từ chối.
Anh ta cố gắng hỏi một câu:
"Thiếu gia, cho họ vào kiểm tra sức khỏe cho ngài ạ?"
"Vào đi."
Quyền Tự vừa dứt lời, Bạch Vũ đã vẫy tay.
Ngay lập tức hai y tá bước vào.
Lấy thiết bị điện tử từ tủ cạnh đó ra, họ đứng im bên cạnh Quyền Tự, bắt đầu kiểm tra định kỳ hàng ngày.
Hai y tá nữ đeo găng tay cao su trắng, trang phục bảo hộ toàn thân, mùi nước khử trùng trên người nồng nặc.
Quá trình diễn ra trong hơn mười phút, mọi thứ đều im ắng, chỉ có tiếng máy móc tích tích.
Sau khi đo xong, y tá định mở lời, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta sững sờ.
Không biết từ lúc nào, Quyền Tự đã ngủ thiếp đi, điều đáng ngạc nhiên hơn là anh còn dựa vào người phụ nữ xa lạ kia.
Nam Tinh nhìn vào cái đầu đang tựa trên vai mình.
Không biết từ lúc nào, tư thế của anh đã thay đổi từ nắm lấy cánh tay của cô sang ôm eo cô bằng một tay.
Gần như ôm trọn cả người cô vào lòng, như muốn cuộn tròn lại ôm chặt.
Quyền Tự ngủ rất say, hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô khiến cho da ở chỗ đó của cô có chút ngứa.
Cô muốn ngả người về sau, vừa cử động, liền cảm nhận được lực ở eo siết chặt hơn.
Cô cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Trong lúc suy tư, tình hình đã trở nên như thế này.
Giữa sự im lặng, có tiếng ồn ào vang lên từ phía cửa.
Tiếp theo, một người đàn ông mặc quần rằn ri tay đút túi lắc lư bước vào, theo sau là một câu nói:
"Bạch Vũ, cậu đứng ngoài cửa làm gì? Sao không đi vào?"
Vừa dứt lời, Bạch Vũ lắc đầu với người đàn ông, định lên tiếng.
Bỗng nhiên, Tống Cảnh Hiên như phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng bừng lên.
Anh ta sải bước lớn đi vào phòng, đi thẳng đến chiếc sofa, hai tay chống lên ghế, kinh ngạc thốt lên:
"Đây thực sự là phụ nữ à?"
Vừa dứt lời, Tống Cảnh Hiên đã hối hận.
Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện, Quyền Tự vậy mà ôm người phụ nữ này ngủ thiếp đi.
Nhưng khi lời nói của anh ta vang lên, Quyền Tự từ từ tỉnh dậy.
Toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm và hung hãn, đôi mắt màu xám nhạt lấp lánh tia máu đỏ.
Tống Cảnh Hiên lập tức ngậm miệng, lùi lại hai bước.
Nam Tinh lên tiếng.
"Tỉnh rồi à?"
Cô vừa nói vừa ra hiệu cho anh buông tay đang ôm eo mình ra.
Cô đưa tay đẩy vai anh ra, nhân cơ hội đó liền đứng dậy.
"Chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé."
Câu nói của cô xuất phát từ tận đáy lòng.
Vừa dứt lời, cô định bước đi.
Nhưng rồi cánh tay cô bị ai đó nắm chặt, lực siết vô cùng mạnh bạo.
Giọng nói khàn khàn:
"Phải đi sao?"
"Ừm."
Mắt Quyền Tự đầy tơ máu, ánh mắt như dã thú đang ngái ngủ dần tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Y tá bên cạnh cúi đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng sự chú ý của anh hoàn toàn đổ dồn vào người mà anh đang túm lấy.
"Tên của em là gì?"
Nam Tinh khựng lại, trầm mặc một lát:
"Nam Tinh."
Tống Cảnh Hiên bên cạnh nhanh chóng suy nghĩ.
Này là còn không biết tên người ta?
Chậc chậc chậc.
Vậy sao còn ôm người ta ngủ?
Người nào đó lại hỏi:
"Chúng ta còn gặp lại nhau không?"
Nam Tinh định nói lời từ chối, nhưng lại thôi. Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng người đàn ông này, chỉ cần anh ta sống tốt, sẽ khiến tên Chu Mặc kia phải quỳ rạp xuống.
Vì vậy, lời từ chối đã biến thành sự đồng ý.
Cô đáp lại:
"Ừm."
Nhờ tiếng đáp lại mà người đàn ông kia cuối cùng cũng hài lòng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, thả người ra.
Nam Tinh vừa đi.
Quyền Tự chống một tay lên ghế sofa, nghiêng đầu, vẻ lười biếng như vừa ngủ dậy, nhìn về phía người đàn ông mặc đồ rằn ri.
Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thay đổi, vị gia này nhìn qua có chỗ nào đó không thích hợp.
Anh ta thử dò dẫm đi qua, ngồi xuống vị trí Nam Tinh vừa ngồi, cười ha hả:
"Quyền lão gia tử đã chờ lâu, chúng ta về thôi."
Chưa kịp ngồi xuống, người bên cạnh đã khẽ nhấc mí mắt cụp xuống, liếc nhìn người bên cạnh.
Tống Cảnh Hiên khựng lại, rồi dịch sang bên cạnh, giữa hai người có một khoảng trống.
Nhìn thấy Quyền Tự không có phản ứng gì, anh ta dần dần thả lỏng, dựa vào lưng ghế.
"Cậu ở Tế Thành một mình, lão gia tử sợ cậu xảy ra chuyện."
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Quyền Tự nói một câu:
"Không về."
Nhà họ Nam.
Nam Tinh mặc một chiếc áo khoác đen bước vào từ bên ngoài.
Cởi mũ áo khoác, mái tóc xoăn nhẹ như rong biển buông xõa, vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.
Ánh đèn pha lê chiếu sáng toàn bộ biệt thự một cách rực rỡ.
Nhìn kỹ, trong phòng khách có một thiếu niên đội mũ lưỡi trai, đeo tai nghe, quần rách, dây chuyền vàng, ăn mặc thời thượng.
Thiếu niên nhận ra tiếng động, ngẩng đầu liếc nhìn cửa ra vào.
Rồi tháo tai nghe, nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức trên bàn.
Sắp đến mười hai giờ rồi.
Thiếu niên có sáu phần giống Nam Tinh, đôi mắt hạnh nhân mang vẻ lạnh lùng, nhíu mày, có chút bực bội.
"Sau này về sớm chút."
Nam Tinh nhìn thiếu niên, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
"Nam Vũ."
Em trai Nam Vũ, là một thành viên trong nhóm nhạc thần tượng đang nổi đình đám gần đây.
Thiếu niên lại cúi đầu chơi game, khi nghe tiếng Nam Tinh gọi, cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua.
"Làm gì vậy?"
Vừa nói, cậu lại có vẻ hơi ngạc nhiên, như thể không ngờ cô sẽ gọi mình.
Mẹ Nam bị bắt cóc khi mang thai Nam Tinh dẫn đến sinh non, nhà họ Nam luôn nghĩ rằng đứa bé đã chết.
Cho đến ba tháng trước mới nhận lại được.
Hai chị em không thân thiết lắm, đặc biệt là người chị này dường như luôn có vẻ hơi sợ cậu.
Mà bây giờ, bộ dạng này, giống như đã thay đổi thành một con người khác.
Nam Vũ vì mất tập trung trong chốc lát mà nhân vật trong game bị cả đám tấn công và tiêu diệt trong tích tắc.
Cậu ném điện thoại lên sô pha, rồi lại nhìn Nam Tinh mấy lần nữa.
Tiếp đó, cậu nhíu đôi mắt hạnh nhân, nhấc chiếc mũ lưỡi trai trên đầu lên, dường như muốn nhìn cho kỹ hơn.
"Bị đánh rồi à?"
Cậu lên tiếng với giọng điệu không mấy vui vẻ.
Nam Tinh đưa tay sờ nheo vết bầm trên trán.
Cậu đứng dậy, đi từ bên cạnh sô pha đến trước cửa.
Thiếu niên có thân hình cao gầy, những món đồ trang sức trên cổ va chạm nhau vang lên tiếng leng keng.
Nam Tinh nhàn nhạt đáp:
"Không sao."
Nam Vũ cười lạnh một tiếng:
"Câu trả lời ba phải này sẽ chẳng thể khiến kẻ đánh chị phải nhận hình phạt thích đáng."
Lời nói đầy ẩn ý châm biếm.
Thông thường sau khi nghe những lời này, người chị gái của cậu sẽ cúi đầu không nói gì, tỏ ra như thể cậu đã bắt nạt cô.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của người chị gái này, cậu chỉ muốn tức giận vì sự thiếu ý chí của cô hoặc bật cười một cách lạnh lùng.
Cả nhà ai cũng thông mình, sao lại sinh ra kẻ ngốc này nhỉ?