Yến hội bắt đầu cùng ngày, Nhan Thanh để Ngụy Hướng Viễn dẫn Bạch Dương đi chỗ khác, còn bọn họ ở lại chuẩn bị một tiệc sinh nhật tuy không quá long trọng nhưng lại vô cùng xa hoa.
Bạch Dương bị cảm động đến nước mắt lưng tròng, ôm Nhan Thanh khóc lên.
Nhan Thanh chịu ảnh hưởng của cốt truyện, khiên nhẫn dỗ Bạch Dương, vuốt vuốt tóc y, nói: "Đừng khóc, nếu khóc sẽ không đẹp đâu."
Bạch Dương khịt khịt mũi, lưu luyến buông ra tay, cười với Nhan Thanh, "Nhan ca, cậu tốt với tôi quá, tôi hi vọng cả đời chúng ta đều có thể tốt như vậy."
Nhan Thanh cong khóe môi, nói: "Cậu là em trai tôi, không đối tốt với cậu thì đối tốt với ai được."
Bạch Dương mím môi.
Nhan Thanh cho rằng y lại muốn khóc, vội vàng dỗ: "Đừng khóc, hôm nay cậu là thọ tinh, không thể khóc, cậu nên cười chứ. Tới đây, lại đây nhìn xem bánh sinh nhật 18 tuổi của cậu này, đây là bánh thiết kế dựa trên bản vẽ của tôi đấy, tất nhiên thành phẩm thì không phải tôi làm."
Nhan Thanh không chỉ học giỏi, cậu còn vẽ rất đẹp.
Kỹ năng này cũng được tác giả cho vào trong truyện, chỉ là Nhan Thanh trong truyện thì cũng không dùng nó làm chính sự, chỉ lấy làm ghs(*).
(*): Ghs. 搞黄色. /gǎo huángsè/. Làm việc bẩn thỉu, hủ bại, đồi truỵ (nguồn: gioitiengtrung.vn)
Yến hội bắt đầu vô cùng náo nhiệt.
Một đám người hát hát nhảy nhảy, uống đến mức bình rượu đặt đầy đất.
Cuối cùng không biết ai đề nghị nói chơi trò chơi.
Từ Khải đề nghị nói: "Chơi thật hay thách không?"
Nhan Thanh trực tiếp uống rượu trong chai, hào khí vạn trượng ném đi: "Không chơi, trò này tao chơi chán rồi, đổi đi."
Nhan Thanh rất thích chơi đùa, sau khi uống say, loại cá tính này càng biểu hiện ra bên ngoài mạnh mẽ.
Giang Lí cùng một Omega vừa mắt nhau, hai người mắt đi mày lại, nghe bọn họ nói chơi trò chơi, lung lay ly rượu nói: "Không bằng chơi dùng miệng truyền giấy? Loại trò chơi này người trưởng thành rất hay chơi."
Ở đây đều là thanh thiếu niên mười tám tuổi, không chịu nổi nhất là câu nói khích của người lớn, đặc biệt là mang theo hai chữ thành niên, nếu không chơi thì chắc chắn sẽ cảm thấy mình không bằng.
Từ Khải trước hết vỗ ngực, nói: "Tôi có thể."
Vĩ Ngư gật đầu, nói: "Tôi cũng chơi."
Những người còn lại cũng sôi nổi tỏ vẻ mình cũng muốn chơi.
Nhan Thanh say rượu, đập tay lên bàn, nói: "Chơi thì chơi, ai bắt đầu trước?"
Lý Chuẩn nhíu mày, nhưng chưa nói cái gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn đầu sỏ gây tội Giang Lí một cái.
Giang Lí cười tủm tỉm nhìn hắn, ngón trỏ và ngón cái đan vào nhau, bắn tim cho Lý Chuẩn, nói: "Giờ cứ theo vị trí hiện tại, truyền giấy với người đối diện."
Giang Lí ở phía trước Nhan Thanh, phía sau Nhan Thanh lại có Lý Chuẩn, sau nữa thì không còn ai.
Người thứ nhất là một Omega, phía sau y là Từ Khải. Từ Khải từ nhỏ đã độc thân kích động đến mức đỉnh đầu bốc khói, mũi cũng thở ra khí nóng.
Trò chơi bắt đầu.
Lý Chuẩn trực tiếp cất bước, đi vào giữa Giang Lí và Nhan Thanh, ngăn cách hai người bọn họ.
Giang Lí ở nụ cười, nói: "Em trai thân ái à, em đây là muốn chơi trò hun hun cùng anh sao?"
Lý Chuẩn đen mặt, nói: "Câm miệng."
"Ha ha ha ha."
Ngụy Hướng Viễn ở phía trước Giang Lí, chỉ có thể hâm mộ Lý Chuẩn bá chiếm vị trí duy nhất có thể tiếp cận Nhan Thanh.
Từ Khải thấy một màn này, kích động đến nỗi suýt thổi bay cả tờ giấy.
À húuuuuu ~
Chuẩn ca quá tâm cơ.
Vậy mà loại bỏ mọi cơ hội để mọi người tiếp xúc với Nhan Thanh, ngay cả cách một tờ giấy cũng không được.
Đáng tiếc, một bình giấm to như thế mà chỉ có mình y nếm ra.
Giá mà có ai cùng mình ở đây cùng gặm đường.
Từ Khải dùng não CP suy nghĩ, sau khi truyền xong trang giấy của mình đi thì bắt đầu theo dõi tình huống hai người kia.
Đáng tiếc, hai người này che giấu quá tốt, nếu không phải y không cẩn thận nhìn thấy họ hôn môi thì cũng không dám tin hai người này đang yêu đương.
Nhưng mà, ánh mắt không lừa được người.
Ánh mắt Chuẩn ca nhìn Nhan ca rõ ràng không như nhìn người khác.
Tình yêu rõ ràng như vậy mà không ai ngoài y nhìn thấu.
Tờ giấy rất nhanh được truyền tới, Ngụy Hướng Viễn và Giang Lí kẹt vài phút mới thành công dời tờ giấy đi, Giang Lí lại truyền tờ giấy cho Lý Chuẩn, Lý Chuẩn đưa tờ giấy lên miệng, bắt đầu tới gần Nhan Thanh.
Nhan Thanh cũng đang tới gần.
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần.
Lúc hai người dán sát lại, Giang Lí ở bên cạnh rút tờ giấy trên miệng Lý Chuẩn, Nhan Thanh không hề phòng bị dán lên môi hắn.
Cảm giác mềm mại.
Làm hai người đều ngây ngẩn cả người.
Toàn bộ đều yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn một màn này, nhưng không ai kịp phản ứng. Từ Khải hít hà một hơi sâu rồi lại theo bản năng dừng hô hấp.
Hôn môi.
Hiện trường hôn môi, thật kích thích.
Giang Lí ca quả nhiên V587*.
*Uy vũ bá khí.
Giang Lí huýt sáo, Nhan Thanh lấy lại tinh thần đẩy Lý Chuẩn ra, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, trên môi còn lưu lại độ ấm của đối phương.
Mẹ nó, lần trước bị Lý Chuẩn gặm bọn họ đều uống đến say khướt, Lý Chuẩn cũng trong trạng thái không thanh tỉnh. Nhưng hiện tại, bọn họ đều tỉnh táo, tỉnh đến mức xấu hổ nhưng không làm gì được.
"Ha ha ha, chỉ đùa một chút chỉ đùa một chút, mọi người đều là Alpha, đừng quá nghiêm túc." Giang Lí nói xong liền dùng khuỷu tay lặng lẽ huých eo Lý Chuẩn, kịp thời kéo Lý Chuẩn ra, hóa giải hiện trường xấu hổ.
Hai người đi lên trên sân thượng.
Giang Lí lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, lại lấy một điếu đưa cho Lý Chuẩn.
"Hút không?"
Lý Chuẩn xua tay, nói: "Không được, sẽ ám mùi thuốc."
"Gia huấn Lý gia, gặp được người mình thích thì quang minh chính đại mà theo đuổi." Lý Chuẩn cầm đi bật lửa trên tay Giang Lí, mắt lạnh nói: "Đừng hút, sẽ ám mùi."
Giang Lí: "...... Tôi cũng không thể hút?"
Lý Chuẩn: "Anh muốn hút thì chờ tôi đi ra đã."
Giang Lí: "......"
Sao y lại có cảm giác thê lương khi nhi tử cưới tức phụ về quên mất mẹ vậy?
Lý Chuẩn vì không để Nhan Thanh cảm thấy xấu hổ, ở trên nửa giờ mới xuống, lúc đi xuống, nghe thấy bọn họ đang kể truyện ma.
Đèn trong phòng khách đã tắt hết, Từ Khải còn lấy đèn pin chiếu mặt mình, làm ra vẻ âm u.
"Tiểu Thanh nghe xong chuyện xưa ma quỷ biến mất trên cầu thang, trong lòng không tin, vì thế cô đi xuống cầu thang, đi được một bậc là tính một bậc, mười lăm, mười sáu, mười tám.....25, 26, 27."
Đúng lúc Lý Chuẩn đang bước xuống cầu thang, nội tâm theo bản năng đếm một chút.
Từ Khải tiếp tục dùng âm thanh khủng bố nhuộm đẫm không khí, nói: "Tiểu Thanh đếm xong rồi, nàng xoay người nhìn về phía lầu trên chờ đợi các bạn nhỏ, dùng thanh âm vui vẻ nói: Cô không biến mất, là 27 bậc thang...... Đúng lúc này, có người chụp bả vai Tiểu Thanh, nói: Cô sai rồi, là 28."
"Sau đó, Tiểu thanh đã không thấy tăm hơi, nàng biến thành bậc thang thứ hai mươi tám."
Lý Chuẩn vừa lúc đếm tới 27, da đầu căng thẳng, bả vai đột nhiên bị người chụp một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa thất thố, kết quả quay đầu thấy được Giang Lí cười hì hì.
"Bạn học Tiểu Nhan có biết cậu sợ truyện ma không?" Giang Lí ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, cười đến mức vô cùng thiếu đánh, nói: "Đưa phương thức liên lạc của bạn học Tiểu Nhan cho anh, nếu không anh sẽ nói ra truyện cậu sợ ma với cậu ấy."
Lý Chuẩn: "...... Ngày mai cho anh, nhưng không được mơ tưởng đến cậu ấy."
Giang Lí chớp mắt, cười nói: "Vậy thì khó nói, lỡ may cậu nhóc coi trọng anh thì sao?"
"Anh nằm mơ đi." Lý Chuẩn không lưu tình đả kích Giang Lí, lại nói: "Có tôi ở đây, nghĩ sao anh còn lọt vào mắt cậu ấy? Anh khinh thường ai đấy?"
Giang Lí: "...... Đừng có mà công kích cá nhân."
"Mẹ nó, vì sao lại tên Tiểu Thanh? Truyện ma ngu ngốc gì đây, 800 năm trước không ai nói sao? Chuyện mày kể có thể đáng sợ hơn chút không?" Nhan Thanh đạp Từ Khải một cái, nói: "Tiếp theo, ai là người kể."
Giang Lí: "Ha ha ha ha, xem ra còn chưa có kết thúc."
Lý Chuẩn: "Tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc."
"Không phải nói sợ có mùi nên không hút sao?"
"Tôi chờ tán mùi đi sẽ trở lại."
Nhan Thanh rất thích nghe chuyện ma, còn phải bình chọn ra ai là người kể chuyện ma hay nhất.
Giang Lí gia nhập, kể một câu chuyện ma cực kỳ khủng bố sinh động như thật, sau đó chiếm lấy vị trí số một, đạt được chai rượu nho tốt nhất.
Sau đó không biết tại sao, khi mọi người uống nhiều hơn, Giang Lí cùng một Omega tên Tô Như Vũ hôn môi.
Hiện trường cực kỳ nóng bỏng.
Từ Khải dùng ánh mắt người nhà quê hâm mộ nhìn nhìn, còn vỗ tay ồn ào.
"Nhan ca, lúc mày với Chuẩn ca hôn nhau có cảm giác gì? Có phải cảm thấy như bị điện giật không?" Từ Khải thấy Nhan Thanh ngồi bên cạnh, mượn cơ hội hỏi thăm tình huống.
"Mày đúng là cái hay không nói chỉ nói cái dở, có tin bố đấm mày không?" Nhan Thanh tức giận tặng Từ Khải một cái tát.
Từ Khải xoa xoa chỗ bị đánh, nói: "Mày không phải là trực tiếp đánh luôn rồi sao?"
Nhan Thanh hừ một tiếng, "Tao mà muốn động thủ thì giờ mày đang nằm bò rồi."
Hai người đùa giỡn xong một lát, quay lại đã không thấy Giang Lí và Tô Như Vũ, nhưng mọi người đều không hẹn mà không hỏi hai người họ đi đâu, dù sao thì có dùng đầu ngón chân cũng biết họ đang làm gì.
Đều là người trưởng thành, làm chuyện của người trưởng thành thì cũng không có gì là không phải.
Nhưng Lý Chuẩn cũng không cảm kích, hắn ở bên ngoài mang một thân gió lạnh trở về, không nhìn thấy Giang Lí, thuận miệng hỏi: "Giang Lí đâu rồi? Nhanh như vậy đã uống say rồi sao?"
Ánh mắt Từ Khải điên cuồng ám chỉ, nói: "Giang Lí ca cùng Tô Như Vũ chắc lên lầu lái xe rồi."
Vĩ Ngư bĩu môi, ở bên cạnh phối âm: "Xe lửa nhỏ, ô ô ô......"
Một đám người ha ha ha ha ồn ào, Bạch Dương ở bên cạnh đỏ mặt.
Từ Khải ám chỉ: Mấy người cũng có thể nhân cơ hội này xuất phát, mọi người sẽ không chú ý, tôi sẽ ở đây yểm trợ cho mọi người.
Nhan Thanh liếc mắt nhìn Từ Khải một cái, nói: "Khải Nhi, mắt mày bị rút gân sao?"
Từ Khải: "......"
Dụng tâm của con trai mong hai người biết.
Nhan Thanh sau lần uống rượu cắn người. Hôm nay tuy rằng uống thật sự điên cuồng nhưng vẫn luôn chú ý, giữ lại một phần thanh tỉnh, không say hoàn toàn.
Lý Chuẩn càng uống ít, cuối cùng chỉ còn lại hai người còn tỉnh.
Từ Khải say đến rối tinh rối mù, gác trên người Nhan Thanh, ám mùi rượu, nói: "Nhan ca, chuyện giữa mày và Chuẩn ca, tao nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai."
Nhan Thanh không thể hiểu được, một tay đỡ Từ Khải, không cho con tôm chân mềm này ngã xuống, quay đầu hỏi Lý Chuẩn đứng bên cạnh: "Giữa hai chúng ta có bí mật gì không thể cho ai biết sao?"
Lý Chuẩn cũng khó hiểu, nói: "Thanh thanh bạch bạch."
Chuyện không trong sạch còn chưa có cơ hội phát sinh.
Nhan Thanh nắm tay nhẹ nhàng đấm đấm trán, nói: "Thằng ngốc này chắc lại chạy đi xem siêu thoại CP hỗn loạn rồi, tới đây phụ tôi một chút, đỡ Khải Nhi lên lầu."
Nhan Thanh tuy rằng không uống say, nhưng muốn đỡ một người lên lầu thì cũng hơi khó.
Lý Chuẩn đi lại, trực tiếp nâng Từ Khải lên, Từ Khải bị kéo lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nhan Thanh đi tới, ở bên cạnh đỡ một chút.
Hai người đưa Từ Khải lên lầu trên, Từ Khải vừa đi vừa làm loạn.
"Nhan ca, Chuẩn ca, hai người nghỉ ngơi thật tốt, tôi về phòng trước." Nói xong quay người lại, định nhường phòng cho hai người, tự mình thì đi ra ngoài.
Nhan Thanh không còn gì để nói, "...... Đây là phòng của mày."
"Ồ, là phòng của tao à, vậy hai người ngủ ngon nha, tao đi ngủ đây."
Từ Khải mê sảng ngã lên giường, nằm bò liền ngủ khò khò.
Nhan Thanh xoa xoa giữa mày, nhìn về phía Lý Chuẩn, nói: "Dưới lầu còn có mấy người, xử trí như nào đây?"
Lý Chuẩn nói: "Ném dưới lầu đi."
"Cho nên lần trước cậu cũng chỉ đưa tôi lên lầu sao?"
Nhan Thanh bỗng nhiên nghĩ tới hôm trước say rượu, khi cậu xuống lầu, đám Từ Khải đều than đau lưng.
Lúc ấy cậu còn tưởng mình tự về phòng ngủ, sau lại thấy dấu răng và dấu tay trên người Lý Chuẩn mới biết được là hắn đưa cậu về phòng.
Còn chỉ đưa một mình cậu lên.
Ngày đó, tất cả Omega đều được đưa về phòng, chỉ lưu lại một đám Alpha và Beta.
Lý Chuẩn không phải là phát hiện cái gì chứ?
Chẳng lẽ Lý Chuẩn thật sự biết cậu là Omega cho nên mới đưa cậu về phòng?
Nhan Thanh càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Không ngừng nhớ lại có phải mình có lúc nào đó không chú ý, không cẩn thận bại lộ thân phận.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ tới chỗ nào không thích hợp.
Cả thế giới này, chỉ có cậu mới biết mình không phải là một Alpha chân chính, mà là một Omega.
Vậy Lý Chuẩn là từ đâu biết được?
Trong nháy mắt, Nhan Thanh suy nghĩ rất nhiều, lung tung rối loạn gì cũng có.
Nhưng cậu nỗ lực khắc chế, không biểu hiện ra ngoài mặt.
Còn chưa xác định có phải bại lộ áo choàng hay không.
Đi đâu cũng có thể gặp rắc rối.
Nhan Thanh suy nghĩ có chút hỗn loạn, cồn bắt đầu làm tê mỏi thần kinh, làm đại não cậu dần dần hỗn loạn, ý nghĩ trong đầu càng nhiều, càng trở thành nút thắt không tìm ra manh mối.
Lý Chuẩn thấy sắc mặt cậu không thích hợp, dựa lại gần, lấy tay sờ trán cậu, nhíu mày nói: "Nhiệt độ cơ thể có chút cao, có phải không thoải mái hay không?"
Đại não Nhan Thanh bắt đầu trở nên trì độn, nhìn Lý Chuẩn một hồi lâu, mới lắc đầu nói: "Không có, chỉ là có chút nóng."
Dứt lời, kéo kéo cổ áo.
Khuy áo trên cùng không cẩn thận bị tách ra, như ẩn như hiện lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Lý Chuẩn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không dám nhìn, nỗ lực chỉ nhìn từ phần cổ áo cậu lên trên.
Hài hòa, văn minh, làn gió mới.
"Hay là nhiệt độ mở quá nóng?" Nhan Thanh cảm giác bản thân bị nóng đến mức khó chịu, quần áo trên người khiến cậu không thể thoáng khí.
Nhưng cậu biết, mình không thể cởi quần áo ở chỗ này.
"Nhiệt độ giống bình thường mà, tôi thấy cậu có vẻ hơi sốt, để tôi đỡ cậu về phòng, lát nữa tôi lấy nhiệt kế lại đo nhiệt độ cho cậu."
Lý Chuẩn liền đỡ Nhan Thanh trở về phòng.
Nhan Thanh nằm lại trên giường, cảm thấy mình càng nóng.
Lý Chuẩn đi xuống lầu lấy nhiệt kế, Nhan Thanh ở trên giường đợi đến khó chịu, đá văng chăn, bò dậy, thất tha thất thểu đi toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Cậu nhìn thấy mình ở trong gương đỏ hết cả mặt, lại liếm liếm môi.
Đầu choáng váng đến lợi hại, ở trong gương chỉ nhìn thấy bóng chồng bóng.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Chuẩn: Cô cho Giang Lí xe lửa, vậy còn tôi?
Nhan Thanh: Xin kiếu, bố đây không có bằng lái.
Editor của điều muốn nói:
Tối qua tôi tìn được một bộ mạt thế sinh tử, đọc văn án đúng gu, định đọc nhưng chợt nhận ra mình đang edit truyện này. Tôi mà quay trở lại đọc là truyện này tiếp tục ngâm thêm một thời gian, cuối cùng tôi phải kiềm chế bản năng, lưu truyện để sau này đọc huhu 😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT