Nhan Thanh mơ thấy bản thân đánh nhau với con chó săn lớn kia, nó hung hăng nhe răng, tuyên bố muốn ăn cậu. Nhan Thanh trong mộng nghi hoặc vì sao chó mà có thể nói, nhưng cậu cảm thấy mình bị chó săn khiêu khích, hung ác đánh nhau cùng nó.
Chó săn muốn tiến lại gần cắn cậu, Nhan Thanh bắt lấy móng vuốt của nó, sau đó đè xuống.
Lý Chuẩn không hề chuẩn bị tâm lý, bị người kéo lên giường.
Trên eo lập tức nhiều hơn một trọng lượng.
Sau đó trên vai đau xót, bị Nhan Thanh cắn một cái.
Nhan Thanh cắn thật sự dùng sức, tơ máu đều hiện ra, sau khi nếm được vị máu, chó săn trong miệng trở nên đứng yên. Nhan Thanh nhả ra, xoay người qua nằm một bên, ngủ phì phò.
Lý Chuẩn nhìn không tới chỗ có dấu răng, cảm cảm thấy ẩn ẩn đau, hắn nhìn thoáng qua người bên cạnh ngủ ngon lành, tức giận không chịu được.
Uống say như này là loại gì đây?
Vừa rồi còn cảm thấy cậu quá mức ngoan ngoãn, hiện tại lại quay qua cắn hắn.
Xong việc còn không chịu trách nhiệm mà chỉ lo ngủ.
Lý Chuẩn đi đến phòng tắm, kéo cổ áo ra, thấy rõ dấu răng, dùng tay khẽ chạm một chút, đau đớn ẩn ẩn truyền đến.
Hắn có chút tò mò Nhan Thanh rốt cuộc mơ thấy cái gì? Cắn tàn nhẫn đến như vậy.
Ngày hôm sau.
Nhan Thanh say rượu tỉnh lại, chóng mặt nhức đầu, khó chịu đến muốn mệnh, nhấp môi, mơ hồ cảm giác được vị máu.
Cậu hoài nghi không biết mình có phải bị xuất huyết lợi hay không.
Nhan Thanh ngồi dậy, phát hiện trên người mình chỉ còn cái quần cộc.
Cậu xoa xoa cánh tay, nỗ lực nghĩ lại xem ai là người đưa mình về phòng. Chỉ là khi say cậu ngủ quá ngon, hoàn toàn không còn ký ức, cũng không biết là ai đưa mình về, chỉ mờ hồ nhớ rõ mình làm rất nhiều điều kỳ quái ở trong mộng, còn mơ thấy một con chó săn.
Cậu trong mộng còn đánh một trận lớn với chó săn.
Nhan Thanh rửa mặt xong liền xuống lầu, còn nói giỡn với Từ Khải về giấc mơ này ở phòng khách. Khi nói đến đoạn cậu cắn chó săn thì Lý Chuẩn đang từ trên lầu đi xuống.
Trên mặt có một dấu tay, cổ áo nửa rộng mở như ẩn như hiện nhìn thấy một dấu răng.
Nhan Thanh: "......"
Từ Khải cũng nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: "Chuẩn ca, mặt cậu và dấu răng trên cổ là sao vậy?"
Nhan Thanh theo bản năng nghĩ đến chính mình trong mộng cắn chó săn một cái.
Lý Chuẩn liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, người sau chột dạ dời tầm mắt, Lý Chuẩn nhẹ nhàng cong môi, nói: "Bị chó cắn."
Chó nhà Giang Lí Charlie nghe nói đến mình: "Gâu gâu." Oan uổng quá, không cắn người.
Từ Khải không hề hoài nghi, lấy tay gãi gãi mặt, "Hôm qua tôi uống quá say, hoàn toàn chẳng biết gì cả, ngủ ở thảm trong phòng khách cả đêm, giờ đau hết cả lưng đây."
Nhan Thanh bắt được từ mấu chốt, nói: "Bọn mày đều ngủ ở thảm sao?"
"Đúng vậy, trừ các Omega, bọn tao đều ngủ ở phòng khách, nhưng đã đắp chăn rồi, mà sàn nhà quá cứng, ngủ không thoải mái, hai người hôm qua tự mình về phòng sao?"
Từ Khải tối hôm qua còn say sớm hơn so với Nhan Thanh cho nên không biết diễn biến đằng sau.
Nhan Thanh đoán được đại khái gì đó.
Chờ khi cậu và Lý Chuẩn chung một chỗ, Nhan Thanh trộm lấy một lá nha đam ở vườn nhà Giang Lí về.
Cậu giấu nha đam ở sau lưng, nhìn Lý Chuẩn, trên mặt có chút xấu hổ. Ho nhẹ hai tiếng giấu đi sự không được tự nhiên của chính mình, nói: "Tối hôm qua cậu đưa tôi về phòng sao?"
Lý Chuẩn nhìn mắt cậu cứ láo liên, ẩn ẩn đoán được cậu muốn nói cái gì.
Hắn kéo cổ áo một chút để lộ xương quai xanh có dấu răng xanh xanh, thanh âm hàm chứa ý cười, "Muốn cắn thêm một bên nữa cho cân sao?"
Nhan Thanh nhìn dấu răng chỉnh tề kia, nghĩ mình uống rượu điên lên đi cắn người, lỗ tai đỏ lên, ngượng ngùng chỉ vào dấu tay trên mặt Lý Chuẩn, nói: "Bàn tay trên mặt cậu cũng là do tôi đánh sao?"
Lý Chuẩn sờ mặt một chút, nghĩ đến nguyên nhân bị đánh, nói: "Cũng là cậu."
Nhan Thanh: "...... Cậu là đồ ngốc à, bị người ta đánh mà còn cười được."
"Đã không đau nữa rồi." Lý Chuẩn nói.
"Qua một đêm mà dấu vết còn rõ ràng như vậy cậu còn nói không đau, quỷ mới tin." Nhan Thanh có chút ảo não, nhưng dấu tay cùng dấu răng đều do cậu tạo thành, cậu cũng không phải là người không nói đạo lý, tuy rằng ngượng ngùng nhưng cậu vẫn mang nha đam giấu ở sau lưng ra, đưa cho Lý Chuẩn, "Tôi thấy vết thương của cậu có dấu hiệu xuất huyết, cậu thử bôi cái này xem, nó có thể tiêu sưng cầm máu."
Nói ra câu không phù hợp với thiết lập nhân vật, Nhan Thanh nghẹn đến đỏ mặt.
Lý Chuẩn hiếm khi nhìn thấy cậu như vậy, vừa mới mẻ vừa thích thú.
Hắn cảm thấy bị đánh cũng đáng.
Nhưng mà, khó được cơ hội cậu tự dâng mình đến cửa, thực sự không nên lãng phí cơ hội.
Lý Chuẩn cố ý nâng mi, nói: "Là bị cắn chảy máu, nhưng tôi nhìn không tới nên không có xử lý....."
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Nhan Thanh. Nhan Thanh bị nhìn đến không có chỗ trốn, đành phải nhận lệnh nói: "Để tôi giúp cậu thoa thuốc, dù sao cũng là do tôi uống say cắn cậu, là tôi sai, thực xin lỗi."
Lý Chuẩn có ý tốt đưa cậu về phòng ngủ, kết quả bị cậu lấy oán trả ơn, đã đánh người ta còn xem người ta là chó mà cắn.
Lý Chuẩn ngồi xuống sô pha, mở rộng cổ áo chờ Nhan Thanh giúp bôi thuốc.
Nhan Thanh nhíu nhíu mi, đi qua. Ban đầu cậu ngồi bên cạnh Lý Chuẩn, sau đó phát hiện tư thế này không thuận tiện thoa thuốc, dứt khoát đứng lên, đứng ở trước mặt hắn, khom lưng cúi người.
Khoảng cách hai người rất gần.
Gần đến mức Lý Chuẩn có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt Nhan Thanh.
Tầm mắt lại thấp một chút, thậm chí còn có thể nhìn đến chỗ sâu hơn.
Cổ áo Nhan Thanh hơi rộng, khom lưng liền rũ xuống một mảng lớn, đã thế còn hơi rộng, có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong.
Lý Chuẩn lơ đãng liếc mắt một cái, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Hắn thu hồi tầm mắt không dám nhìn trộm nữa, sợ không cẩn thận nổi lên phản ứng không nên có, nếu không mọi nỗ lực đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đối phó với tiểu hỗn đản này, cần phải có kiên nhẫn.
Lý Chuẩn cảm thấy chính mình luôn không kiên nhẫn, dường như sống mười mấy năm, lần duy nhất kiên nhẫn là cho Nhan Thanh.
Nhan Thanh giúp Lý Chuẩn thoa thuốc, vừa đến gần mới thấy rõ dấu răng mình cắn thật sự rất sâu, chắc phải mất một thời gian thì dấu răng mới mất.
"Tối hôm qua lúc bị tôi cắn, cậu có đau lắm không?" Lúc Nhan Thanh nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Chuẩn. Kết quả vì khoảng cách quá gần, vừa hơi ngửa đầu, chóp mũi thiếu chút nữa chạm vào nhau, vị trí ngũ quan đều dựa vào rất gần.
Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Lý Chuẩn lại một lần ngửi được mùi thơm ngọt của kẹo sữa dâu tây.
Tầm mắt Nhan Thanh đối diện với đôi mắt thâm thúy của Lý Chuẩn. Từ đồng tử đen nhánh kia, cậu nhìn thấy được gương mặt mình đang phóng đại.
Ở góc độ của Lý Chuẩn, có thể thấy rõ ràng Nhan Thanh có bao nhiêu sợi lông mi.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Từ Khải ôm bụng đi vào, bộ dáng vội vã chạy vào WC.
Ở góc độ của Từ Khải, vừa vặn là sai vị trí.
Thứ Từ Khải thấy chính là Lý Chuẩn và Nhan Thanh đang hôn nhau, y kinh hách đến mức suýt nữa đái ra quần.
"Nhan, Nhan Nhan ca, Chuẩn ca, hai người......" Từ Khải khẩn trương đến nói chuyện đều run run.
Y bắt đầu hoài nghi có phải chưa tỉnh ngủ hay không.
Nhan Thanh nghe vậy quay đầu, thấy dáng đi của Từ Khải cứ kẹp kẹp xoắn xoắn hai chân, nói: "Mày không đi vệ sinh à?"
Từ Khải gật gật đầu, trong lòng tò mò đến muốn chết, nhưng cũng không dám hỏi ra miệng.
"Thế sao còn không đi nhanh đi, không sợ đái ra quần hả?" Nhan Thanh nói.
Từ Khải nhanh chóng chạy đi, xả nước xong lại chạy xuống dưới, chạy đến cầu thang bỗng thả nhẹ bước chân, nhìn từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem vừa nãy có phải mình nhìn lầm hay không, muốn thừa dịp Nhan Thanh và Lý Chuẩn không chú ý, rình coi bọn họ đang làm gì.
Hai người kia không phải là đang yêu đương chứ?
Nếu là sự thật, vậy thì bọn họ che giấu cũng quá tốt.
Ngay trước hôm nay, y cũng chưa từng hoài nghi.
Từ Khải tự cho là mình phát hiện ra được một chuyện động trời, bắt đầu tư duy, nghĩ đông nghĩ tây. Muốn tìm ra chứng cứ yêu đương của hai người này trong trí nhớ, khai quật từng chút dấu vết để lại.
Bởi vì y cảm thấy khi vào cửa nhìn thấy chính là sự thật cho nên mọi thứ trong hồi ức đều rất đáng nghi ngờ.
Cuối cùng cho ra kết luận là: Nhan Thanh và Lý Chuẩn thực sự yêu nhau.
Tình yêu AA bí mật.
Là vì sợ bị người ta nói này nói kia cho nên mới cố ý giấu giếm sao?
Từ Khải càng nghĩ càng cảm mình đã phát hiện ra chân tướng. Y ở trên lầu một thời gian dài, hít sâu một hơi, dùng sức vỗ vỗ mặt, nỗ lực làm cảm xúc khiếp sợ của mình biến mất, sau đó đi từ trên lầu xuống dưới.
Nhan Thanh ngồi ở một góc trên sô pha, Lý Chuẩn lại ngồi ở một góc của sô pha đơn, giữa hai người có một khoảng cách rất xa.
Nhưng chuyện này trong mắt Từ Khải lại trở thành chứng cứ bọn họ đang sợ tị hiềm.
Từ Khải càng tiến thêm một bước tin tưởng "tình yêu" giữa hai người.
Tay Nhan Thanh cầm điều khiển từ xa, chọn kênh, nghe được tiếng bước chân, nhìn qua về hướng cầu thang, sau khi thấy Từ Khải, chế nhạo nói: "Khải Nhi à, thận mày hư rồi à? Sao đi lâu thế?"
Từ Khải nhanh chân bước xuống, sờ sờ mũi, "Không có, tại tao đi đại tiện."
Nhan Thanh không hoài nghi, cậu nhìn Từ Khải lại gần mình, hơi hơi nghiêng đầu, hỏi: "Mày không đi hái trái cây hả?"
"Ừ, mới từ WC ra, sợ bám vào Omega, lỡ lưu lại ấn tượng xấu thì không tốt lắm, tao ở chỗ này tán tán mùi rồi mới đi."
"Mày ở cạnh bố tán đi mùi phân à? Coi chứng bố đập chết mày."
Từ Khải dựa gần Nhan Thanh ngồi xuống.
Y dùng dư quang để ý biểu cảm của Lý Chuẩn, quả nhiên, ngay thời điểm y ngồi xuống bên cạnh Nhan Thanh, Lý Chuẩn nhíu mày, có vẻ không vui.
Nhìn xem, lại là một chứng cứ hữu lực.
Chuẩn ca nhất định là ghen tị.
Nhan ca và Chuẩn ca hai người này quả nhiên là thật sự.
Từ Khải càng nghĩ càng kích động, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
Nhan Thanh chọn bộ phim mình muốn xem, cảm giác được Từ Khải ngày càng dựa vào gần, nghiêng đầu nhìn y một cái, nói: "Khải Nhi, mày dán lại gần ba ba như vậy làm gì? Không thấy nóng sao?"
Từ Khải bị nói, mới đỏ mặt ngồi xa một chút.
Từ Khải nhìn Lý Chuẩn trong chốc lát rồi lại nhìn Nhan Thanh, làm bộ như không có việc gì nói: "Nhan ca, mẫu người mày thích là gì?"
"Mày tò mò làm gì? Dù sao cũng không phải như mày."
Nhan Thanh nói xong bèn cầm lấy một quả quýt đã lột ở trên rổ, sau đó chia một nửa cho Từ Khải. Từ Khải quen thói định lấy, bỗng nhiên cảm giác một ánh mắt lạnh băng dừng trên đỉnh đầu, y ngồi thằng lưng, nói: "Vừa rồi tao ở vườn trái cây nhiều rồi, giờ không muốn ăn nữa."
"Không ăn thì thôi." Nhan Thanh rút về tay, vừa quay đầu, cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng, cậu ngẩng đầu tùy ý nhìn qua, chạm mắt với Lý Chuẩn.
Đây là muốn ăn à?
Nhan Thanh đem nửa quả quýt trên tay đưa cho Lý Chuẩn, nói: "Ăn không?"
"Ăn."
Lý Chuẩn duỗi tay nhận, khi nhận lấy, ngón tay lơ đãng đụng vào ngón tay Nhan Thanh.
Tay Nhan Thanh có chút lạnh lẽo, xúc cảm rất rõ ràng.
Lý Chuẩn cầm nửa quả quýt trong tay Nhan Thanh, tách từng múi ăn thong thả ung dung, trông vô cùng ưu nhã.
Nhan Thanh cho rằng hắn thích ăn, lại thuận tay lột hai quả đến trước mặt hắn, coi như nhận lỗi.
Từ Khải ngồi ở giữa hai người, chính mắt nhìn thấy màn tương tác này, nội tâm nháy mắt sôi trào.
A a a a a.
Sự thể hiện tình cảm ân ái trong thầm lặng của Nhan ca và Chuẩn ca, chết tôi mất.
Từ Khải nhìn Lý Chuẩn một chút, lại nhìn Nhan Thanh một chút, ngồi thẳng lưng, có chút đắc ý nghĩ: "Chắc chắn mình là người duy nhất biết Nhan ca và Chuẩn ca yêu nhau."
Hì hì.
Ngẫm lại liền kích động.
"Khải Nhi, xuân tâm nảy mầm sao? Coi trọng Omega nào à?" Nhan Thanh búng trán Từ Khải một cái, làm y hoàn hồn.
Từ Khải liệt miệng cười ngây ngô, nói: "Không có, chỉ là tao vui thôi."
Nói xong, không nhịn được lại phụt cười ra tiếng.
Nhan Thanh giơ tay, dùng mu bàn tay sờ sờ trán Từ Khải, nói: "Xong rồi, nhất định là mày bị bệnh rồi."
Từ Khải hất tay Nhan Thanh ra, cảm thấy mình là người duy nhất biết chuyện, cần phải giúp họ duy trì mối tình gian nan này, nghĩ tới nghĩ lui, đứng lên, nói: "Nhan ca, tao đi ra ngoài trước đây, không quấy rầy chúng mày nữa."
Nhan Thanh phun ra hạt quýt, nói: "Nhanh thế? Không muốn ngồi đây tán đi mùi thối trên người nữa à?"
Từ Khải xua xua tay, bộ dáng hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách, nói: "Nhan ca, hai người yên tâm, bọn tao sẽ không về đây sớm đâu."
Nhan Thanh: "???" Đứa nhỏ này thật sự không bị khờ à.
Nói mê sảng cái gì vậy?
"Nhan ca, Chuẩn ca, tôi đi đây." Từ Khải đi ra, lại nhắc một lần, kỳ thật y muốn chứng thực một chút, nhưng giây lát lại cảm thấy Nhan Thanh da mặt mỏng, ngượng ngùng đối mặt với mình, nên y tự cho là săn sóc không hỏi tới vấn đề này.
Trời xui đất khiến tiếp tục hiểu lầm.
Sau khi Từ Khải đi.
Nhan Thanh cầm một quả quýt rồi lại buông xuống, liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái, nói: "Gia hoả kia không biết có phải điên rồi không nữa?"
"Có lẽ là vì có thể ở cùng một chỗ với Bạch Dương, trong lòng vui sướng." Lý Chuẩn nói.
"Ngụy Hướng Viễn đâu?" Nhan Thanh nghe được tên Bạch Dương tên, bỗng nhiên nghĩ tới Ngụy Hướng Viễn.
Cậu muốn biết hai người kia có tiếp tục đi theo cốt truyện hay không?
Vui sướng trong lòng Lý Chuẩn nháy mắt chẳng còn.
"Không biết, chắc ở bên ngoài hái trái cây."
Nhan Thanh đứng lên, nói: "Để tôi đi xem."
Khi cậu muốn ra ngoài, Lý Chuẩn cũng đứng lên.
"Cậu cũng đi cùng à?" Nhan Thanh hỏi.
"Ừm." Lý Chuẩn nhàn nhạt nói, nhìn qua không thấy sự không vui ở trong lòng lan ra ngoài mặt.
Nhan Thanh và Lý Chuẩn đi ra vườn trái cây bên ngoài, thấy một đám người đang vui tươi hớn hở hái trái cây, trên mặt đất bày mười mấy sọt quýt đầy.
Cam vàng cam vàng, người xem vui mừng không thôi.
Nhan Thanh nhìn đám bạn học mồ hôi đầy đầu, sau đó lại nhìn Giang Lí đứng dưới bóng cây. Cậu có chút hoài nghi Giang Lí không phải đang tiếp đón bọn họ, kỳ thạt xem bọn họ là những lao động miễn phí.
Nhưng mà đây cũng là suy nghĩ mà thôi, lức chú ý của cậu rất nhanh bị Bạch Dương hấp dẫn.
Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn đơn độc hái chung một chỗ, Ngụy Hướng Viễn cõng cái sọt, Bạch Dương ở phía trước hái, hai người vừa nói vừa cười, không biết nói cái gì, Bạch Dương cười hết sức đáng yêu.
Nhan Thanh nhìn thấy một màn này, vui mừng nở nụ cười.
Cốt truyện con mẹ nó đã quay lại quỹ đạo rồi.
Nhưng mà sự thật lại là......
Ngụy Hướng Viễn hỏi Bạch Dương: "Cậu với Nhan Thanh quen nhau lâu chưa?"
Bạch Dương: "Chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi. Khi anh tôi và anh cậu ấy xác định quan hệ thì chúng tôi cũng quen biết nhau."
Ngụy Hướng Viễn lại hỏi: "Khó trách cậu ấy đối tốt với cậu như vậy."
Bạch Dương: "Ha ha ha ha, Nhan ca thực sự rất tốt, có đôi khi mơ mơ màng màng, nhưng vẫn rất đáng yêu, cũng tốt với người khác."
Ngụy Hướng Viễn: "Khi tôi mới chuyển trường qua, chính là cậu ấy đưa tôi đến phòng học, còn rất kiên nhẫn dặn dò tôi những điều cần chú ý."
Bạch Dương: "Đúng đúng, đừng thấy bình thường cậu ấy hung hăng, còn hay tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực tế cậu ấy rất tốt bụng, rất thích giúp đỡ người khác."
Ngụy Hướng Viễn: "Tôi khá thích cậu ấy......"
Lý Chuẩn nhìn chằm chằm vào Nhan Thanh, thấy cậu liên tục nhìn về phía Bạch Dương và Ngụy Hướng Viễn, tâm tình càng khó chịu.
Sao lúc đầu lại nói chỉ xem như người thân?
"Nhan ca, bọn mày ra đây bao giờ thế?" Từ Khải nhìn thấy bọn họ, từ xa vẫy tay chào hỏi, sau đó bước nhanh từ vườn trái cây lại đây, nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, có chút hưng phấn nói: "Hai người tới đây có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tới sao?" Nhan Thanh cảm thấy hôm nay Từ Khải đặc biệt không thích hợp, thoạt nhìn hơi ngáo, y như bị trúng độc.
Trong mắt Từ Khải loé lên một tầng ánh sáng lấp lánh, nói: "Đương nhiên có thể tới, nhưng không phải ban đầu hai người mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi sao? Kỳ thật hai người có thể tiếp tục nghỉ, bọn tao muốn hái trái cây đến 6 giờ mới nghỉ."
Từ Khải cố tình nói thời gian, như là cố ý nói ra cho Nhan Thanh biết.
Trong đầu Nhan Thanh không loanh quanh lòng vòng như Từ Khải nên căn bản không phát hiện ra CP fan như y bắt đầu phát tin tức.
Cậu đẩy Từ Khải ra, nói: "Đến cũng đến rồi, mày còn còn kêu tao trở về nữa?"
Nhan Thanh đi vào trong vườn trái cây, đứng ở bên cạnh cây quýt, tùy tay hái một quả quýt vừa to vừa tròn, lột vỏ, hai ba miếng là ăn xong một trái.
Quả quýt ngọt làm người ta nghiện.
Nhan Thanh vừa hái vừa ăn, ăn một bụng trái cây, một lúc sau bụng cậu đã no căng.
6 giờ kết thúc, đoàn người trở lại biệt thự.
Nhan Thanh ăn trái cây ăn no, không ăn cơm chiều.
Chờ mọi người ăn xong, cậu tìm một cái cớ để Bạch Dương đi tắm rửa, sau đó mọi người tập trung lại một chỗ, bắt đầu thương lượng cho buổi tiệc sinh nhật vào ngày mai cho Bạch Dương.
Mấy Omega cũng lên tiếng.
"Bạch Dương rất thích rượu nho do chính trang viên Ella sản xuất, hay là ngày mai mình tổ chức ở bar?" Một Omega thích phẩm rượu trong nhóm giơ tay lên tiếng.
Nhan Thanh cũng từng nếm qua rượu nho, nhớ rõ mùi hương, gật gật đầu, sau đó chuyển hướng sang hỏi Giang Lí: "Giang Lí ca, chỗ mọi người còn có hàng tồn kho không? Có thể bán cho chúng tôi một ít, bao nhiêu tiền cũng có thể."
Dù sao thì người chi trả cũng là đại ca cậu.
Nhan Thanh cũng thích rượu nho của trang viên Ella.
Giang Lí bị một tiếng Giang Lí ca này hoàn toàn lấy lòng, cười hết sức vui vẻ, nói: "Có, có rất nhiều, miễn phí cho mọi người hết."
Y vừa nói xong đã cảm giác được một ánh mắt lạnh nhạt trừng mình một cái.
Giang Lí nhìn thoáng qua, đối mặt với biểu tình không vui của Lý Chuẩn, khoé môi càng nhếch lên thêm một chút.
Đã biểu hiện rõ ràng đến như vậy rồi vậy mà còn chưa theo đuổi người tới tay.
Chậc chậc.
Để ca ca giúp cậu một phen.
- ---------
Quá trình tạo bảo bảo càng gần hí hí
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT