Lý Chuẩn đây là có ý gì? Vì sao còn mang ba con sâu đến tìm cậu? Chẳng lẽ muốn khiêu khích cậu hay sao?
Hắn muốn chứng minh cái gì?
Chứng minh hắn lớn hơn cậu hay sao?
Thằng cờ hó.
Nhan Thanh tức giận đến mức tỉnh rượu.
Chờ cho Lý Chuẩn cầm quần áo đi ra, vừa vặn nhìn thấy Nhan Thanh đang vân vê cái hộp nhỏ.
Lý Chuẩn nhớ đến mục đích ba ba Nguyễn Thu đưa hộp ba con sâu cho mình, tai đỏ lên, nói: "Cậu nhìn thấy rồi sao?"
"Ừ." Nhan Thanh ra vẻ thâm trầm, kỳ thật nội tâm như ngựa phi nước đại trên đồng cỏ bùn lầy.
"Thật ra không phải như cậu nghĩ đâu." Lý Chuẩn do dự trong chốc lát nói.
Nhan Thanh khiếp sợ đến mức đồng tử mở lớn, thằng cờ hó này còn muốn giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích hắn không phải cố ý lấy ba cái ba con sâu đến đây nhục nhã cậu sao?
Không, không có khả năng, sự việc tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Có khi hắn còn muốn PK với cậu ngay bây giờ?
Nhưng cậu sẽ không để hắn như ý nguyện đâu.
Dù cậu là một Alpha chân chính thì tuyệt đối cũng không có khả năng cậu solo với hắn đâu.
Trong mắt Nhan Thanh toát ra vẻ ghét bỏ, ánh mắt nhìn Lý Chuẩn như kiểu, thì ra cậu là loại người này. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể dùng xô mà đong đếm.
Lý Chuẩn đối mắt với Nhan Thanh, nhíu nhíu mày.
Sao hắn cảm giác như mình đang bị mắng vậy? Đây là phương pháp mắng người một cách nội hàm sao?
"Thứ này không phải của tôi." Lý Chuẩn đi đến mép giường, lấy lại cái hộp nhỏ từ trong tay Nhan Thanh, nhét vào ngăn kéo bên cạnh đầu giường.
Tầm mắt Nhan Thanh vẫn luôn dõi theo, thẳng đến khi ngăn kéo bị đóng lại, cuối cùng không nhìn thấy hộp nhỏ màu xanh kia nữa.
Nhan Thanh nghiến răng, ánh mắt không tự chủ lia xuống hạ thân Lý Chuẩn, có chút ê ẩm nghĩ, thằng cờ hó này đừng nói là 3XL thật nha?
Vậy cũng quá hoàn mỹ.
Lớn lên là một Alpha cao cấp, vô cùng đẹp trai, dáng người còn đẹp đến mức nhân thần cộng phẫn*, ngay cả chỗ kia cũng đáng kiêu ngạo, thiên phú dị bẩm.....
(Người và thần đều phẫn nộ)
Chậc chậc.
Ông trời quả thực bất công.
Nếu như cấp cho cậu một chút sủng ái thì cậu cũng không đến mức bị người ta đuổi đánh.
"Không phải muốn tắm rửa sao?" Lý Chuẩn đặt một bộ quần áo gấp gọn ở bên cạnh Nhan Thanh, nói: "Quần áo mới, nhưng mà nó là size của tôi, cậu mặc có lẽ có chút rộng."
Có chút rộng?
Nhan Thanh trợn tròn đôi mắt.
Thằng cờ hó này chắc chắn đang khiêu khích cậu.
"Không thích? Nhưng áo ngủ của tôi đều là kiểu như này, nếu cậu không thích thì tôi có thể đưa cậu đến phòng thay đồ rồi tự chọn?" Lý Chuẩn thấy cậu có vẻ tức giận, cho rằng hắn chọn quần áo không đúng ý cậu mới khiến cậu không vui.
"Không cần, tôi sẽ mặc nó."
Nhan Thanh tức giận, ôm áo ngủ vào phòng tắm.
Lúc tắm rửa, Nhan Thanh lại nghĩ đến nội dung trên bìa của hộp nhỏ kia lần nữa, thuận tiện đo đạc chính mình một cái, cuối cùng đỏ mặt ra khỏi phòng tắm.
Đừng hỏi cậu ở trong phòng tắm làm gì, hỏi thì là cái gì cũng không làm.
"Tôi tắm xong rồi."
Lý Chuẩn nhìn thấy khuôn mặt cậu đỏ hồng, không nghĩ nhiều, cho rằng do cậu tắm nước nóng. Hắn săn sóc đưa cho cậu một ly nước.
Nhan Thanh uống xong thì nằm lên giường, ngoan ngoãn mà đắp chăn đàng hoàng, nói: "Ngủ ngon."
Nhan Thanh cho rằng bản thân sẽ buồn bực đến mức ngủ không yên, kết quả vừa nhắm mắt lại đã tới hừng đông, giữa đêm không tỉnh lại chút nào, ngay cả mộng mị cũng không.
Cậu ngủ đến buổi sáng mới tỉnh lại, cả người thoải mái, đầu cũng không đau không choáng váng, thậm chí còn không có cảm giác khó chịu sau khi say rượu.
Cả người thần thanh khí sảng, như là tối hôm qua cậu chỉ uống nước ngọt chứ không phải là rượu.
Đây là lần đầu tiên sau khi say rượu mà cậu vẫn có tinh thần như vậy, Nhan Thanh trong lòng nhịn không được cảm thấy vui vẻ, hát một điệu, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó đi xuống lầu.
Nhan Thanh xuống lầu 1 mà không nhìn thấy Lý Chuẩn, chỉ nhìn thấy quản gia robot bận trước bận sau chuẩn bị bữa sáng.
Lý Chuẩn còn chưa rời giường sao?
"Lý Chuẩn thằng cờ......" Hó này ngủ cũng nhiều ghê.
Nhan Thanh còn chưa phun tào xong liền thấy Lý Chuẩn từ cửa lớn đi vào, trên người mặc một bộ thể thao màu xám trắng, mồ hôi đầy đầu, nhìn là biết hắn vừa mới vận động xong.
Lớn lên đẹp trai, sau khi vận động người đầy mồ hôi trông càng có mị lực.
Nhan Thanh nhìn xong liền cảm thấy chua.
Cúi đầu xuống mới nhận ra.
Mé!!!
Mới có 7 giờ sáng nha.
Cậu cho rằng chính mình đã dậy rất sớm rồi, không nghĩ tới Lý Chuẩn lại còn dậy sớm hơn, giờ này mà đã chạy bộ xong rồi.
Khó trách dáng người Lý Chuẩn đẹp như vậy, thì ra là do nỗ lực duy trì thể hình như này.
Nhan Thanh trong lòng cảm thấy cân bằng hơn một chút, ít nhất Lý Chuẩn muốn duy trì thân hình hoàn mỹ như vậy cũng phải trả giá bằng sự nỗ lực và kiên trì chứ không phải ông trời phá lệ ưu ái.
Cuối cùng cậu cũng tìm được cảm giác cân bằng sau khi tới đây.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng.
Nhan Thanh nói mình phải đi.
"Tôi cũng nên đi thôi, cảm ơn cậu tối hôm qua đã thu lưu tôi."
"Chờ một chút." Lý Chuẩn gọi Nhan Thanh lại, sau đó cầm chìa khoá đi xuống dưới.
"Cậu muốn......?" Nhan Thanh hồ nghi mà nhìn hắn.
"Là tôi xúi cậu chạy trốn nên tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cậu, cho nên thời gian tiếp theo tôi sẽ bồi cậu, cho đến khi cậu về thì thôi." Lý Chuẩn nói.
"Không cần vậy chứ?" Nhan Thanh kháng cự theo bản năng.
Tuy rằng cậu biết thân phận của Lý Chuẩn là Thái tử gia của tinh tặc đoàn, nhưng thực sự không biết địa bàn của bọn họ là Kham Tháp Tinh, có lẽ nếu biết được thì cậu đã không tới đây.
Sao cậu lại có loại cảm giác chui đầu vào rọ nhỉ?
"Đi thôi, tài xế miễn phí, hướng dẫn viên miễn phí cũng không cần sao?" Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh đáng xấu hổ bị hai chữ miễn phí này dụ hoặc, nói: "Đi, vậy coi như tôi thiếu cậu một ân tình."
"Muốn đi chỗ nào chơi?" Lý Chuẩn hỏi Nhan Thanh.
Nhan Thanh ngồi ở trên ghế phụ, khuỷu tay chống cửa sổ xe, rầu rĩ nói: "Không biết."
"Ngày hôm qua đi đâu chơi?" Lý Chuẩn thay đổi cách hỏi.
"Haizz, đừng nói nữa, ngày hôm qua thật xui xẻo, đi công viên trò chơi kín người hết chỗ không chơi được, đi xem triển lãm cơ giáp thì cúp điện, giữa trưa muốn ăn tại nhà hàng số 1 Kham Tháp Tinh kết quả quá nhiều người, không chờ được."
"Sau đó dứt khoát đi đến quán bar?" Lý Chuẩn nói tiếp nói.
"Đúng vậy, kết quả ở quán bar gặp được mấy đứa ngốc tưởng bố đây* là Omega mà đùa giỡn, cuối cùng đều bị tôi mắng đến mức phải bỏ chạy." Nhan Thanh hầm hừ nói, nghĩ đến ngày hôm qua, giờ cậu vẫn rất tức giận.
*Trong bản raw, Nhan Thanh tự xưng là "ba ba", để nguyên thì không thuần việt lắm nên mình tự ý đổi thành "bố đây". Ý kiến của mn thì sao? Cmt cho tui biết với nha.
"Cậu ghét bị người ta hiểu lầm là Omega lắm sao?" Lý Chuẩn lái xe ra khỏi gara.
"Tất nhiên là ghét rồi, ai mà lại thích làm Omega, cả đời phải gắn bó trên người một Alpha, quá thảm." Nhan Thanh nghĩ đến bản thân ở kiếp trước, bởi vì đồng cảm với bản thân trong quá khứ, lộ ra biểu tình không được tốt.
Lý Chuẩn thấy cậu không thích đề tài này liền không tiếp tục nói nữa mà lái xe, đi đến công viên trò chơi.
Trước khi xuất phát, Lý Chuẩn gửi tin nhắn cho ba ba mỹ nhân thông báo chuẩn bị trước.
【 Lý Chuẩn: Ba ba, con và Nhan Thanh chuẩn bị đi công viên trò chơi, nhưng người quá nhiều, chơi không vui, ba ba an bài giúp con một chút.】
【 Nguyễn Thu: Không thành vấn đề. 】
【 Nguyễn Thu: Bảo bối, xong rồi, con mang tiểu khả ái đi chơi vui nha, có gì thì gửi tin nhắn qua cho ba ba. 】
Thời điểm Nhan Thanh và Lý Chuẩn đến công viên trò chơi, cậu giật mình phát hiện người ở nơi này ít hơn một nửa so với hôm qua.
Cậu cầm lấy vé mà Lý Chuẩn đưa, có chút không tin được, nói: "Hôm nay sao người lại ít như vậy nhỉ? Ngày hôm qua đông hơn hôm nay nhiều lắm."
"Chắc là mọi người đều chơi chán rồi." Lý Chuẩn thuận miệng nói.
Lí do nghe nhảm nhí, nhưng lọt vào tai Nhan Thanh, ý nghĩa liền không quá giống nhau.
Trong mắt Nhan Thanh, hẳn là bug trên người Lý Chuẩn quấy phá.
Đây nào phải là bug, đây là bàn tay vàng mới đúng.
Nhan Thanh không khỏi hâm mộ.
Cậu là một người xuyên thư, sống còn không được dễ chịu bằng một người dân bản xứ, thật là đáng buồn.
Nhưng chút thương cảm này vào nửa giờ sau đã bị Nhan Thanh chơi điên cuồng mà ném sau đầu.
Công viên trò chơi rất lớn, trò chơi cũng rất nhiều. Trên cơ bản những trò chơi Nhan Thanh đã từng muốn chơi nhưng lại ngại vì đủ loại nguyên nhân mà không chơi được, thì ở nơi này đều trở thành hạng mục cậu có thể thực hiện.
Nhan Thanh ở chỗ này, gần như thỏa mãn tâm nguyện được đến công viên trò chơi hồi nhỏ của mình.
Nhan Thanh chơi vô cùng vui vẻ, sau khi kết thúc còn có chút lưu luyến, nhưng công viên trò chơi muốn đóng cửa, cậu đành phải cùng Lý Chuẩn rời khỏi đây.
"Thích công viên trò chơi đến vậy sao?" Lý Chuẩn thấy lúc cậu đi ra, mỗi bước đi đều lưu luyến, nhịn không được dùng khẩu khí chế nhạo hỏi.
"Thích chứ, đương nhiên thích, ước mơ từ nhỏ của tôi chính là trở thành một nhân viên công tác trong công viên trò chơi đó." Nhan Thanh nâng quai hàm nói.
"Nếu cậu tiếp tục không học hành nghiêm chỉnh nữa thì chắc là ước mơ của cậu sẽ trở thành hiện thực đó." Lý Chuẩn nói.
"Phi phi, ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại đi, sang năm thi đại học kiểu gì cũng được điểm cao, đến lúc đó lóe mù mắt chó hợp kim Titan của các cậu." Nhan Thanh hầm hừ.
"Phải không? Vậy tôi đây rửa mắt mong chờ." Lý Chuẩn nói.
Từ công viên trò chơi đi ra, thời gian đã khuya, Lý Chuẩn dẫn Nhan Thanh đến nhà hàng chuyên về các món ăn đặc sản nổi tiếng của Kham Tháp Tinh.
Dọc theo đường đi, hắn đều gửi tin nhắn qua cho Nguyễn Thu trước, chỉ cần Nhan Thanh đề cập thì Nguyễn Thu lập tức an bài, thậm chí có thể bao một ghế VIP cần phải đặt trước nửa tháng cho hai người.
Ăn uống no đủ, cả người thỏa mãn.
Nhan Thanh xoa xoa bụng, sảng khoái thở dài một hơi, nói: "Sớm biết rằng đi cùng cậu thuận lợi như vậy thì ngày hôm qua tôi đã không cự tuyệt ý tốt của cậu rồi."
Tự dưng chuốc lấy phiền phức, đã vậy còn đánh nhau nữa.
Nhan Thanh cũng không biết Nguyễn Thu hỗ trợ phía sau, cậu chỉ cho rằng bản thân cọ được chút bug của Lý Chuẩn nên hết thảy đều có thể tiến hành một cách thuận lợi như vậy.
Ngày hôm sau, Lý Chuẩn lại dẫn theo Nhan Thanh đi xem triển lãm cơ giáp, thậm chí hắn còn tặng cho cậu một mô hình cơ giáp limited loại nhỏ.
Nhan Thanh cầm mô hình cơ giáp, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Khẽ meo meo viết xuống nhật ký: Hôm nay Lý đại đinh tặng mị một bộ mô hình cơ giáp số lượng có hạn trên toàn vũ trụ, vô cùng ngầu lòi, mị rất vui. Để báo đáp hắn, năm sau sau khi kết thúc cốt truyện, mị sẽ nhanh chóng đẩy hắn xuống biển để hắn chết nhanh một chút cho khỏi đau đớn=)))
Nhan Thanh có hướng dẫn viên miễn phí, thống thống khoái khoái ở Kham Tháp Tinh chơi non nửa tháng.
Đến cuối năm, khi ba ba gọi điện thúc giục, cậu mới ngậm ngùi lưu luyến ôm một đống lễ vật rời khỏi Kham Tháp Tinh.
"Nhan ca." Từ Khải ở xa xa vẫy tay với Nhan Thanh.
Nhan Thanh mang một cặp kính râm, kéo vali hành lý đi ra, đi đến trước xe của Từ Khải, khều kính râm xuống, liếc xéo y, "Khải Nhi, nửa tháng không gặp, có nhớ bố không con?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, nhớ đến mày mang quà về cho tao." Từ Khải cười hì hì nói.
"Mang chứ, mang về cho mày một cô vợ Omega, vui không?" Nhan Thanh mở cửa xe ngồi vào.
Từ Khải giúp Nhan Thanh ném vali hành lý ở cốp xe, nói: "Nhan ca, mày nghĩ tao tin à? Làm gì có Omega nào thấy mày rồi mà vẫn thích tao chứ?"
"Khải Nhi, đừng tự hạ thấp mình như vậy, bố đây sẽ không bao giờ đoạt Omega của mày đâu."
"Nhan ba ba, mày đối với tao thật tốt." Từ Khải cảm động đến rơi nước mắt, ôm Nhan Thanh muốn chà nước mắt lên áo cậu liền bị cậu ghét bỏ đẩy ra.
"Rồi, đừng có dính người như vậy, bố mang quýt về cho mày này."
Từ Khải: "......Tao xin rút lại chút cảm động vừa rồi."
Nhan Thanh: "Ha ha ha ha......"
Từ Khải đưa Nhan Thanh đến trước cửa nhà, định chờ Nhan Thanh xuống thì liền rời đi, kết quả bị cậu túm từ trên xe xuống.
"Khải Nhi, tao còn chưa đưa quà cho mày đâu, đi nhanh như vậy làm gì." Nhan Thanh nói.
"Nhan ca, lòng tốt của mày tao xin nhận, học kỳ sau gặp lại." So với Nhan Thanh, Từ Khải còn sợ Nhan Quyết hơn, nghe nói anh ở nhà, lúc xuống xe bắp chân đều run lên.
"Khải Nhi, mày cứu tao lần này, về sau bố sẽ là người của mày." Nhan Thanh gắt gao bắt lấy cánh tay Từ Khải, không chịu thả ra.
"Không phải mày đưa ngôi vị Hoàng Hậu của tao cho Lý Chuẩn rồi sao? Vậy thì mày đi tìm hắn đi. Lý Chuẩn chắc là không sợ anh mày đâu, nhưng mà tao sợ, anh ấy dữ lắm, trừ hai anh em Bạch Thư Bạch Dương, tao chưa thấy anh mày để sắc mặt tốt với ai bao giờ."
Từ Khải nhắc tới Nhan Quyết, thanh âm đều đang run.
Đó là sự sợ hãi khắc sâu ở trong linh hồn.
"Không được, mày hôm nay đưa tao về đến nhà, chưa vào cửa thì chưa xem là về đến nhà." Va li Nhan Thanh cũng không thèm cầm, thở hổn hển kéo tay Từ Khải về phía cửa nhà.
"Bảo bảo, đã trở lại rồi sao?"
Nhan Thanh vừa vào đến cửa, một người trông rất giống cậu, ba ba xinh đẹp có nốt ruồi lệ ở đuôi mắt bên phải đi ra, trực tiếp ôm lấy Nhan Thanh, lại thân mật nhéo nhéo khuôn mặt cậu, nói: "Bảo bảo, sao con đi du lịch mà không nói với ba ba một tiếng, chơi lâu như vậy, có mệt hay không?"
Hứa Nghệ Tài nói xong, thấy Từ Khải đứng sau lưng Nhan Thanh, cười tủm tỉm chào hỏi: "Cháu là Từ Khải đúng không? Cảm ơn cháu đưa bảo bảo nhà chú về nhé!"
Từ Khải rất ít khi nhìn thấy Hứa Nghệ Tài, đa số đều là nhìn ở trên TV, đột nhiên nhìn thấy người xinh đẹp ở trong TV xuất hiện trước mặt, lập tức khẩn trương đến mức nói lắp.
"Vâng, vâng, vâng, cháu, cháu là bạn của Nhan ca, cháu tên Từ Khải, cháu chào Hứa ảnh đế, cháu rất thích xem phim của chú, cháu xem...." Phim của chú mà lớn lên.
Từ Khải còn chưa nói xong đã bị Nhan Thanh dùng khuỷu tay thúc vào bụng, y bị đau mà tỉnh táo lại, nhanh chóng không nói mấy lời thất lễ đó nữa.
"Ba ba, con thành niên rồi, đừng gọi con là bảo bảo nữa." Nhan Thanh cảm thấy rất mất mặt, tai cũng đỏ lên.
Hứa Nghệ Tài không hổ là ảnh đế, kỹ thuật diễn nói diễn liền diễn ngay lập tức, ủy khuất nói: "Bảo bảo ghét bỏ ba ba sao? Hu hu hu...... Bảo bảo của ba ghét bỏ ba, ba ba không muốn sống nữa."
Đang nói, Nhan Thanh nhìn thấy hai ánh mắt sắc bén ở bên trong nhà, trong đó có một ánh mắt còn sắc hơn lưỡi dao.
Đó là cha cùng với đại ca của cậu.
Ba ba trước mắt là "Omega duy nhất" ở trong nhà, vô cùng được sủng ái, ai cũng không thể bắt nạt, cho nên địa vị tối cao ở trong nhà chính mà Omega ba ba.
Địa vị thấp nhất chính là cậu, một đệ đệ "Alpha cao cấp" lại không có tiền đồ.
Nhan Thanh có chút áp lực, sờ sờ chóp mũi, nói: "Ba ba, con mang quà về cho ba này."
"Hu hu, bảo bảo của ba quả thật là tri kỷ mà, ba ba yêu con, moah." Nhan Thanh bị ba ba hôn lên mặt, thuận tiện nhận được ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của lão cha.
Sau đó quay đầu đi ra ngoài, đem va li tràn đầy quà vào, đưa từng cái cho mọi người.
Phần quà lớn nhất là cho đại ca Nhan Quyết.
Lúc cậu đưa quà cho đại ca tay run run một chút, nói: "Anh, đây là quà tặng anh và tẩu tử, hy vọng hai người đều thích."
Lễ vật là do cậu căn cứ vào những gì Bạch Thư yêu thích mà lựa chọn kỹ càng, nhất định có thể khiến y thích.
Quả nhiên, phần lễ vật này làm anh trai vốn mặt đang căng chặt trở nên hoà hoãn một chút.
Nhưng y vẫn tỏ ra uy nghiêm mở miệng nói: "Nhan Thanh, mày cũng đã thành niên rồi, là một Alpha, mày nên tự chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tao không biết mày với thằng nhóc Alpha kia là quan hệ gì, nhưng nếu như chúng mày đang yêu đương thì cũng đừng giấu giếm gia đình, cũng không thể lừa gạt thầy cô, nhà mình luôn dạy mày tôn sư trọng đạo, luôn thành thật mà làm người."
Nhan Thanh: "......"
Quả nhiên, thoát được mùng một, không trốn được mười lăm.
Chuyện nên đến rồi cũng sẽ đến.
"Ca, em nói thật mà, em với Lý Chuẩn chỉ là bạn bình thường mà thôi, không tin thì anh hỏi Từ Khải đi, bọn em đều học chung một lớp, lần trước uống rượu nó cũng ở đó, nó rất rõ mọi chuyện." Nhan Thanh gấp đến độ kéo Từ Khải ra làm sáng tỏ cho chính mình.
Từ Khải đột nhiên trực diện với Nhan Quyết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Dạ, vâng, vâng, Nhan đại ca, cái kia, Nhan ca...... Trường học bọn em cấm yêu sớm, Nhan ca luôn phạm nội quy, nhưng duy nhất cái này là không bao giờ phạm phải."
Nhan Thanh: "......" Thằng ngu này, nói gì mà toàn mấy câu dư thừa.
"Được rồi, tết nhất đến nơi, con là ca ca thì cũng nhẹ nhàng chút, em con còn nhỏ, lớn chút nữa thì sau này nó tự hiểu thôi." Ba ba nhìn nhìn hộp quà trên tay, thấy rất hợp mắt, cười hỏi Nhan Thanh: "Bảo bảo, đi Kham Tháp Tinh chơi vui không? Đi với ai? Có đi hết mấy chỗ nổi tiếng không?"
"Cùng bạn, bạn cùng bàn, hắn rất quen thuộc Kham Tháp Tinh, đưa con đi chơi nửa tháng, rất vui ạ."
Nhan Thanh càng nói càng không thích hợp, như thế nào cảm thấy hiện tại nói ra mấy lời này có vẻ có chút tự vả nhỉ?
"Bạn cùng bàn của con tên Lý Chuẩn đúng không? Lớn lên trông rất đẹp trai, thật muốn nhìn mặt một lần." Ba ba cười tủm tỉm nói.
Nhan Thanh: "......"
U là trời, quả nhiên ba ba mới chính là người giảo hoạt nhất cái nhà này mà.
Từ Khải ở bên cạnh nghe đến sửng sốt, đầu óc căn bản còn chưa theo kịp, cũng nghe không hiểu vì sao đang nói chuyện bình thường mà đã lôi Lý Chuẩn vào.
Cho đến khi Hứa Nghệ Tài cười hỏi y, "Phải không? Bạn học Từ Khải, Lý Chuẩn lớp mấy đứa rất tốt phải không? Nếu không sao lại tự mình đưa bảo bảo nhà chú đi đến Kham Tháp Tinh xa như vậy chơi, đã thế còn hy sinh phân nửa thời gian nghỉ đông để đưa nó đi chơi nữa."
"......" Nhan Thanh hít một ngụm khí lạnh.
Thiếu chút nữa đã quên, ba ba chính là ảnh đế.
Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, quyết ý họa thủy Đông dẫn*.
Tránh né, dẫn chuyện xấu từ nơi này đến nơi khác cũng gây họa cho bản thân.
"Ba ba, con ở Kham Tháp Tinh xem bộ điện ảnh mới nhất của ba《 Yêu anh nhất 》 đó, phim rất hay, đặc biệt là nụ hôn ở cuối phim, quả thực làm người ta vô cùng kích động."
Quả nhiên, cậu vừa nói ra lời này, lão cha nháy mắt trở nên không còn bình tĩnh.
Lão cha mặt như muốn ăn thịt người đến nơi, đi tới, bắt lấy cánh tay Hứa Nghệ Tài, mùi vị giấm chua nồng nặc, "Lại quay cảnh hôn?"
Hứa Nghệ Tài khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nói: "Lão công, anh tin em, đó chỉ là lợi dụng góc, góc quay mà thôi."
"Cùng anh về phòng nói rõ ràng." Lão cha nói xong liền kéo ba ba đi.
Nhan Thanh thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ cần chọc giận xô giấm lớn là lão cha của cậu là xong, chiêu này dùng lần nào linh nghiệm lần đó, nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện, giờ chỉ còn lại một mình Nhan Quyết khiến cậu càng sợ hãi.
Không có ba ba ở hiện trường, không biết nắm đấm của đại ca có kiềm chế được không?
Xong con bê.
Thất sách.
Chỉ lo làm ba ba im miệng, quên mất người khiến cậu bỏ trốn nửa tháng chính là đại ca.
"Anh ơi, mấy câu vừa rồi em nói đều là sự thật, em không có yêu đương với Lý Chuẩn, chuyện này có cả lớp làm chứng, nếu anh nghĩ em với Từ Khải nói dối thì có thể gọi điện cho cả lớp, ai cũng được, nếu như chứng minh được em với Lý Chuẩn đang yêu đương thì em sẽ đứng im cho anh đánh."
"Mày tưởng tao không biết mày ở trường làm gì sao? Chỉ cần mày làm bộ tức giận thì sẽ có đứa dám chống đối mày sao? Trừ chủ nhiệm lớp ra, ai tao cũng không tin, mày đến phòng khách quỳ cho tao, không có tao cho phép thì không được ăn cơm."
"Anh ơi --"
Nhan Quyết hận sắt không thành thép, làm bộ không nhìn thấy bộ dáng Nhan Thanh xin tha, nhẫn tâm xoay người rời đi.
Nhan Thanh thảm thương liếc mắt nhìn Từ Khải.
Ánh mắt đưa tin tức: Số tao khổ quá mà!
Từ Khải tiếp thu sai lầm, nói: "Nhan ca, đời này mày là Omega thì tốt rồi, anh mày khẳng định sẽ không nỡ đánh mày đâu."
Nhan Thanh: "......"
Cảm ơn mày, tao mẹ nó chính là Omega đây.
Chỉ cần tao có da dày thịt thô như Alpha, tao cũng không sợ bị đánh.
Nhan Thanh thở dài một tiếng.
"Aizz --"
Bố đây xuyên thư chắc do lịch kiếp, nếu không làm sao mà xui xẻo như vậy?
Nếu không thì chính là do thằng bạn thân viết sách cố ý chỉnh cậu.
Cậu khổ quá mà!
Nhan Thanh bị phạt quỳ một buổi tối, nửa đêm cuộn người lại trên thảm trong phòng khách rồi ngủ say.
Cũng may trong nhà mở máy sưởi, ngủ như vậy mà vẫn không bị lạnh tỉnh.
Ngày hôm sau, Nhan Thanh nhận được tin nhắn của Lý Chuẩn.
【 Lý Chuẩn: Cậu về nhà bị đánh phải không? 】
【 Nhan Thanh: Không có. 】
【 Lý Chuẩn: Từ Khải nói cho tôi rồi, có cần tôi tự mình nói rõ cho anh trai cậu không? 】
【 Nhan Thanh: Thôi thôi đừng, cậu làm như vậy không phải càng chứng tỏ chúng ta đang yêu đương sao? 】
【 Lý Chuẩn: Nhà cậu cũng đều cảm thấy chúng ta đang yêu đương sao? 】
【 Nhan Thanh:??? 】
【 Nhan Thanh: Cái gì nhà tôi cũng..... Có ý gì? 】
【 Lý Chuẩn: Không có gì, xem như tôi chưa nói gì, đếm lúc khai giảng tôi mới có thể trở về, gặp lại sau. 】
Nhan Thanh nhìn chằm chằm tin nhắn của Lý Chuẩn lần nữa, càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Ý của lời này sao lại kỳ quái như thế nào ấy nhỉ?
Nhan Thanh gửi tin nhắn qua cho Từ Khải.
【 Nhan Thanh: Từ Khải, cmn mày nói cái gì với Lý Chuẩn đó? 】
【 Từ Khải: Nhan ca, tao có nói cái gì đâu, là do Lý Chuẩn quá thông minh, từ trong lời nói của tao mà suy ra đó. 】
Nhan Thanh: "......"
Mẹ nó, một người hai người, sao lại đều thành tinh giống nhau hết vậy.
Còn nữa, vì sao toàn thế giới đều cảm thấy cậu cùng Lý Chuẩn đang yêu đương?
Cậu và Lý Chuẩn không phải như nước với lửa, đối thủ một mất một còn sao?
Cốt truyện này nhất định đã bị phá vỡ.
Nhưng Nhan Thanh rất nhanh phát hiện ra, làm bạn ở Kham Tháp Tinh cũng chỉ là một màn nhạc đệm.
Bởi vì, cốt truyện còn tiếp tục, mà sự xui xẻo của cậu vẫn còn đang tiến diễn.
Đến khi qua năm mới, thời gian trôi càng nhanh.
Nháy mắt liền đến khai giảng.
Học kỳ cuối cùng của lớp 12, mọi người vừa vui vẻ lại có chút lo lắng, lo cho thành tích thi cử, lo lắng không đậu trường đại học mà mình thích.
Dù cho bọn họ đều là một đám con ông cháu cha gia cảnh giàu có, nhưng không ai muốn mình không học vấn không nghề nghiệp. Cũng có một số người tuy điều kiện hơn người nhưng vẫn nghiêm túc học tập.
Biểu cảm của Nhan Thanh đối với vấn đề này phá lệ nhẹ nhàng.
Thi đại học là cơ hội cuối cùng, cậu muốn nhờ nó vả mặt anti fan.
Dám nói cậu là vết nhơ duy nhất trong đời ba ba?
Hừ ╭(╯^╰)╮.
Trừ cái này ra, Nhan Thanh còn có một chuyện khiến cậu nhọc lòng.
Nếu cậu nhớ không lầm thì học kỳ này sẽ có một chuyện lớn phát sinh, nam chính công sắp lên sân khấu.
Nhan Thanh không rõ cụ thể thời gian nào y sẽ chuyển trường, cho nên lúc khai giảng, cậu thường xuyên hỏi Từ Khải: "Khải Nhi, học kỳ này trường mình có học sinh nào mới chuyển tới không?"
"Cái gì học sinh chuyển trường? Nhan ca, mày nghe tin này ở đâu thế?" Vẻ mặt Từ Khải trở nên nhiều chuyện, dí cái mặt lại gần.
"Không có."
"Không có khả năng, giờ là học kỳ 2 của lớp 12 rồi, sắp phải thi tốt nghiệp rồi, chắc là sẽ không có ai chuyển trường vào lúc này đâu." Từ Khải nghiêm túc phân tích.
Vĩ Ngư làm cán sự môn lịch sử, thở hổn hển phát xong bài tập, sau đó lập tức chen vào, chỉ nghe được hai người đối thoại một nửa, hỏi: "Hai đứa mày nói vụ học sinh chuyển trường gì? Lý Chuẩn sao?"
"Nhan ca hỏi gần đây có học sinh nào mới chuyển đến không, Vĩ Ngư, mày biết có học sinh nào mới chuyển trường tới sao?" Từ Khải giải thích.
Vĩ Ngư vẻ mặt nghiêm túc, nhéo nhéo cằm nói: "Chắc là không có đâu, khoảng cách thi đại học dư lại không đến bốn tháng, chắc là sẽ không có ai muốn chuyển trường lúc này đâu."
Nhan Thanh nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, nói: "Hai đứa chúng mày không hổ là từ nhỏ mặc chung một cái quần cộc lớn lên, tư duy đều cùng một khuôn đúc ra."
Nhưng mà, hai người kia nói cũng không sai, cũng chỉ có thằng bạn ngáo chó của cậu mới có thể cho nam chính công chuyển trường vào lúc này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến nam chính công oai phong làm chuyện không ai dám làm, cũng có thể lý giải vì sao thằng bạn lại viết như vậy.
Đơn giản là vì tô sảng ngọt, hấp dẫn người đọc chờ mong thôi.
Học kỳ cuối cùng xuất hiện, khi mọi người nghĩ y là tên ngốc thì sau đó y sẽ cho mọi người biết thế nào là tự vả.
Lớn lên đẹp, tính cách ôn nhu, thành tích lại tốt khiến mọi người đều muốn viết tên y lên giấy, gấp thành lá bùa tùy thân mà mang theo.
Dùng mỹ ngôn: Khảo thần phù hộ.
Aizz --
Lại sắp xuất hiện một thiên chi kiêu tử khiến người khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nữa rồi.
Nhan Thanh lót tay sau đầu, miệng ngậm một cọng cỏ, nằm ở trên mặt cỏ, nhìn bầu trời trong xanh, làm lơ đi tiếng chuông vào học, định nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
Dù sao cậu cũng chỉ là một tên học tra.
"Bạn học này, bạn có biết lớp 12/1 ở đâu không?" Một thanh âm thanh thúy mang theo từ tính vang lên.
Nhan Thanh nghe xong cảm thấy giọng nói này siêu trầm có thể ô với Lý Chuẩn, chậm rãi mở mắt liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy động lòng người, mắt của y dí lại gần làm Nhan Thanh giật mình tới nỗi dùng sức đẩy mạnh đối phương.
"Ngại quá, có phải tôi doạ đến cậu không?" Ngụy Hướng Viễn cười tủm tỉm nhìn Nhan Thanh.
Nhan Thanh thấy rõ mặt đối phương xong, hít ngược một ngụm khí, lạnh đến ê cả hàm răng.
U là trời!
Đây tình huống gì đây?
Vì sao Ngụy Viễn lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ cậu đã rời khỏi thế giới của 《 Dẫn lửa thiêu thân 》 mà quay trở lại hiện thực sao?
Nhưng không đúng, ở hiện thực cậu đã chết rồi, hơn nữa Ngụy Viễn nhìn qua có vẻ không quen biết cậu.
Mẹ nó.
Thằng bạn ngáo chó kia, ngay cả Ngụy Viễn cũng không buông tha, lấy hình tượng của y mà viết sách luôn đấy chứ?
Vậy Ngụy Viễn ở trong sách sẽ đóng vai gì? Pháo hôi hay người qua đường Giáp?
Không đúng, Ngụy Viễn, Ngụy Hướng Viễn.
Ôi cái đờ mờ.
Là Ngụy Hướng Viễn, nam chính lên sân khấu.
Thằng ngáo này vậy mà dám đem Ngụy Viễn thành nhân vật chính.
Nhan Thanh tức giận đến nghiến răng.
Ngụy Hướng Viễn cho rằng bản thân chọc đối phương tức giận, cười rất ôn hoà, nói: "Ngại quá, vừa rồi là tôi đường đột doạ đến cậu, nhưng chung quanh tôi chỉ nhìn thấy mình cậu. Tôi là học sinh mới chuyển trường đến, tên Ngụy Hướng Viễn, rất vui vì được gặp cậu."
Ngụy Hướng Viễn nói xong, vươn tay về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh nhìn chằm chằm cái tay kia, căng thẳng, trong lòng không ngừng khuyên bảo chính mình: Đây không phải người thật, chỉ là NPC thôi, Nhan Thanh, bình tĩnh, bình tĩnh.
"Tôi chính là học sinh lớp 12/1, để tôi đưa cậu đi."
Nhan Thanh cuối cùng cũng không bắt tay với Ngụy Hướng Viễn, nói xong câu đó, lập tức đi về phía trước.
Ngụy Hướng Viễn lập tức đuổi theo.
"Cậu không cần tìm chủ nhiệm lớp trước sao?" Lúc Nhan Thanh đi lên cầu thang khu dạy học thì hỏi một câu.
"Không cần đâu, bởi vì trước đó đã nói chuyện rõ ràng qua điện thoại rồi, chủ nhiệm lớp bảo tôi cứ trực tiếp đến phòng học là được." Khi Ngụy Hướng Viễn nói chuyện, thanh âm và ánh mắt đều rất ôn nhu.
Khi Ngụy Hướng Viễn nói chuyện, dù là thanh âm hay biểu cảm đều giống Ngụy Viễn y như đúc, nếu không phải ánh mắt đối phương mang lại thì Nhan Thanh đã không nhịn được mà hoài nghi, cậu không phải đang xuyên thư mà là trùng sinh về năm còn học trung học.
"Phía trước là được, cậu ở chỗ này chờ thầy chủ nhiệm đi, tiết đầu tiên chính là của thầy ấy." Nhan Thanh nói xong, liền bỏ mặc y ở đây, vào lớp học trước.
"Aizz, chờ một chút." Ngụy Hướng Viễn nhanh chóng đuổi theo Nhan Thanh, kéo tay cậu lại. Ngay khi thấy Nhan Thanh nhíu nhíu mày liền cười nhét một hộp bánh quy nhỏ vào tay cậu, nói: "Đây là bánh quy tôi tự nướng, cảm ơn cậu vì đã dẫn tôi đến đây."
Nhan Thanh vốn duy trì khoảng cách với Ngụy Hướng Viễn ở trước cửa phòng học, kết quả vừa đi được vài bước thì khiến hai người đồng thời xuất hiện ở cửa, cũng khiến cho các bạn học nhìn thấy họ đang lôi kéo nhau.
Các bạn trong lớp nhìn thấy soái ca, lập tức oanh động lên.
Thậm chí có người kiềm chế không được mà huýt sáo.
"Anh đẹp trai trước cửa là ai vậy? Quen với Nhan ca sao?"
"Đù, cầm tay luôn, mối quan hệ này vi diệu đây."
"Sao tao có cảm giác có một đàn bò đang ăn cỏ trên đầu Chuẩn ca nhỉ?"
"Ha ha ha ha, mày coi chừng bị Chuẩn ca nghe được đó."
Lý Chuẩn: "......" Tôi đã nghe được.
Nhan Thanh vốn dĩ còn muốn duy trì khoảng cách với Ngụy Hướng Viễn, nhưng các bạn học đều thấy, cũng không thể nào phủi tay không nhận làm người ta mất mặt, dù sao người ta cũng là thiên tuyển chi tử, lại còn mang theo vầng sáng nhân vật chính, nếu đắc tội y có khi cậu sẽ bị con mụ cốt truyện làm khó dễ cũng nên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhan Thanh nhận lấy ý tốt của Ngụy Hướng Viễn, lạnh lùng gật đầu, nói: "Không cần khách khí, dù sao cũng chỉ là tiện đường thôi."
Nhan Thanh nhận hộp bánh quy đi về chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống liền phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn chằm chằm hộp bánh quy trên tay cậu.
Nhan Thanh nhíu mày, đùa nghịch hộp bánh quy một chút, nghi hoặc nói: "Cậu chưa ăn sáng sao? Sao ánh mắt trông đói khát như vậy?"
Lý Chuẩn đè sự bất mãn trong mắt xuống, nói: "Chưa ăn."
"Tụt huyết áp à? Tôi biết ngay mà, tụt huyết áp mà không ăn sáng rất dễ giận dỗi, cho cậu này, lát nữa tức giận cũng đừng trút lên người tôi." Nhan Thanh nói xong liền đưa hộp bánh quy trong tay cho Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn nghĩ nghĩ, nhận lấy, sau đó nhét vào trong ngăn bàn.
Không lâu sau, chủ nhiệm lớp đi vào, giới thiệu bạn học mới.
Ngụy Hướng Viễn sẽ ngồi bên cạnh Lý Chuẩn, ở giữa cách một lối đi nhỏ.
Nhan Thanh cầm sách vở trên tay liền thấy Ngụy Hướng Viễn đi tới, cười tủm tỉm nói với cậu: "Về sau mong cậu chỉ giáo nhiều hơn."
Nhan Thanh vuốt phẳng sách bị gập lại, nói: "Không cần khách khí, tôi tên Nhan Thanh, về sau có gì không hiểu thì cứ đến tìm tôi."
Kệ mẹ nó cái gì mà Ngụy Viễn hay Nguỵ Hướng Viễn.
Trước tiên tạo quan hệ tốt thì hơn.
Lý Chuẩn kẹp ở giữa hai người, cau mày, ánh mắt càng khó chịu.
Ngụy Hướng Viễn chú ý tới Lý Chuẩn áp suất thấp, cười nhìn về phía Lý Chuẩn nói: "Chào bạn, tôi là Ngụy Hướng Viễn."
Y vươn tay về phía Lý Chuẩn, nhưng Lý Chuẩn không thèm phản ứng.
Ngụy Hướng Viễn nhất thời không có bậc thang, xấu hổ thu tay.
Nhan Thanh thấy thế, theo bản năng bắt lấy tay Lý Chuẩn đặt lên tay Ngụy Hướng Viễn, nói: "Ngại quá, gia hoả này huyết áp thấp, còn chưa ăn sáng nên đang cáu kỉnh."
Vốn dĩ chỉ là một câu bình thường, nhưng trường hợp khác nhau nên người nghe hiểu theo ý khác nhau.
Mặc dù người nói chuyện thần kinh thô, không nhận ra cái gì không thích hợp, nhưng người nghe lại nghe ra.
Tâm tình Lý Chuẩn mắt thường có thể thấy được tốt lên, đối với Ngụy Hướng Viễn cong khóe môi, cười nói: "Chào bạn, tôi là Lý Chuẩn."
Các bạn học nhìn quan hệ giương cung bạt kiếm này, khẩn trương đến nuốt nước miếng, đặc biệt là mấy người ngồi gần, cầm lấy sách chuẩn bị chạy trốn.
Bọn họ không dám phát ra âm thanh, trong lòng lại điên cuồng phun tào.
【 Học sinh chuyển trường khí tràng không thua Chuẩn ca, nhìn có chút sợ. 】
【 Chuẩn ca vừa rồi là ghen tị sao? Ha ha ha ha ha. 】
【 Nhan ca đây là thể chất vạn nhan mê sao? Vì sao hai soái ca chuyển trường đều chú ý đến Nhan ca đầu tiên? Chẳng lẽ không biết Nhan ca là Alpha sao? 】
【 Chắc là bởi vì Nhan ca quá xinh đẹp đó. 】
Giữa trưa.
Từ Khải và Vĩ Ngư đi tới, cùng Nhan Thanh đi ăn cơm trưa.
Nhan Thanh mới vừa đứng lên, Ngụy Hướng Viễn cũng đứng lên theo, cười nói: "Cái kia, tôi có thể ăn cơm cùng các cậu không? Tôi vừa mới đến, còn chưa rành đường cho lắm."
Từ Khải và Vĩ Ngư song song nhìn về phía Nhan Thanh.
Nhan Thanh đút tay vào túi quần, lạnh lùng mà nói: "Có thể, đi thôi."
Cậu vừa nói xong còn định đi qua Lý Chuẩn mà ra ngoài, kết quả không biết vướng ngã cái gì, lảo đảo một cái ngã vào trong lòng ngực hắn.
Nhan Thanh xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Hai tay cậu chống lên bả vai Lý Chuẩn, tai phiếm hồng, nghiêm túc khụ hai tiếng, che giấu sự xấu hổ, nói với hắn: "Ngại quá, chân vướng một chút."
Lý Chuẩn đối mắt với cậu, nói: "Nếu cậu mời tôi ăn cơm, tôi liền nhận lời xin lỗi này của cậu."
Vì thế, năm người liền như vậy cùng đến nhà ăn.
Có ba siêu sao nhan trị tồn tại làm cho đoàn người bọn họ trở thành tâm điểm.
Các bạn học nghị luận sôi nổi, thậm chí có người nhanh chóng chụp hình ba người, nhanh chóng đăng lên trên diễn đàn trường, lại một lần nhấc lên một trận thảo luận.
Tiêu đề: Tình địch xuất hiện! Nguy cơ yêu đương của học sinh chuyển trường và giáo bá.
1L: Lại là tôi, hình minh hoạ, mời mọi người xem.
2L: Chủ thớt là paparazzi sao? Thật nhanh chóng.
3L: Để tôi xem tiểu tam này là ai, vậy mà dám đến xé cp....... Á đù, đẹp trai vãi, có chút muốn, muốn ship 3P.
4L: Lầu trên cẩn trọng, cảnh báo, cảnh báo.
5L: A a a a, ba người đều vô cùng đẹp trai, tôi đều có thể.
6L: Lầu 5 lồng gà cảnh cáo.
7L: Lầu 3+1.
......
Thớt này so với mấy cái cũ càng thêm nổi, một giây thôi mà đã thêm vài trăm lầu.
Còn có người chuyên môn mở một cái Hashtag # Học sinh chuyển trường đều là nhan trị #
Cái thớt này vốn dĩ chỉ là đang so sánh xem Lý Chuẩn cùng Ngụy Hướng Viễn ai đẹp trai hơn, kết quả vừa đăng liền có nhiều người thảo luận.
101L: Tầng lầu của tôi đẹp nhất, để tôi nói: "Tôi phát hiện, mỗi học sinh chuyển trường đều sẽ nhanh chóng thân thuộc với Nhan ca, thuộc tính của Nhan ca không phải chính là Omega vạn nhân mê sao, ông trời thật không có mắt.
102L: Ha ha ha, trâu bò, một khi tiếp thu được giả thuyết như vậy, tôi muốn lập tức viết Nhan ca thành Omega, viết một quyển đồng nhân AAO.
103L: Lầu trên viết nhanh lên nhé, bút cho cậu này.
104L: Lầu 102 muốn loại bút gì? Nói, tôi mua cho cậu.
......
Đương sự Nhan Thanh đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi báo cáo lần trước không thành công và tài khoản của cậu bị cấm, Nhan Thanh đã lâu không đăng nhập vào diễn đàn trường, cũng không lên xem mấy bài đăng.
Mấy cái thớt hay YY đó không xem càng tốt, cậu sợ càng xem càng khiến mình bị tức chết.
Nhưng Nhan Thanh không xem, lại ngăn không được người chung quanh xem, còn xem đến nỗi nói chuyện say sưa, liên tiếp nhìn lén lại đây, khe khẽ nói nhỏ.
Nhìn phản ứng của các bạn học, Nhan Thanh có thể đoán được hơn phân nửa.
Khẳng định bọn này lại tế bọn họ lên diễn đàn bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân.
Lần này lại muốn nói gì? Ngược luyến tình thâm? Nhàm chán.
Từ Khải có tính cách thích tám chuyện, ngửi được mùi tin đồn, tay ngứa lòng càng ngứa, muốn nhìn một chút xem là có chuyện gì. Nhưng quang não của y còn chưa kịp mở ra đã bị Nhan Thanh hung tợn trừng mắt.
Từ Khải nuốt nuốt nước miếng, nhận sai đưa đùi gà của mình cho Nhan Thanh, cười ha ha nói: "Nhan ca, nhờ phúc của mày mà lần này tao thi tốt, đùi gà này cho mày ăn đó."
Nhan Thanh nhếch khóe môi, vỗ vỗ bả vai Từ Khải, nói: "Yên tâm, chỉ cần mày nghe lời tao, tao nhất định giúp mày thi đậu đại học."
Lời này nếu đặt ở mấy tháng trước, Từ Khải chắc sẽ cảm thấy Nhan ca nói giỡn, nhưng đã trải qua học kỳ 1 tiến bộ vượt bậc, đến tết lại được người nhà khen thưởng một con xe mới xong, Từ Khải lại càng nghe lời Nhan Thanh hơn.
Ngụy Hướng Viễn có chút tò mò, hỏi: "Nhan Thanh cậu là học bá sao? Về sau có thể trao đổi về học tập cùng tôi không?"
Nhan Thanh vừa định khiêm tốn nói chính mình không phải học bá, liền nghe Lý Chuẩn ngồi bên âm dương quái khí nói: "Không, cậu ta chính là vạn năm đếm ngược đệ nhất học tra."
Nhan Thanh: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT