*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Trẫm Vạn Tuế
Edit+ Beta: Lục Quy
Beta +: Cá Ướp Muối Vị Mặn🙂
________________
Kham Tháp Tinh.
Hành tinh giàu có, phồn thịnh nhất hệ Ngân Hà, không gì sánh nổi.
Nó còn là một thiên đường mua sắm, ở chỗ này có thể mua trên 80% mặt hàng có trên Tinh Võng.
Nhan Thanh đi ra khỏi phi thuyền vũ trụ, đứng trên một tinh cầu xa lạ, cảm nhận được phồn vinh hủ bại của nó, hít một hơi thật sâu.
"Tôi ngửi được mùi của tiền tài."
Mỗi năm, Kham Tháp Tinh đều sẽ đứng nhất bảng cuộc bầu chọn mười hành tinh mà bạn muốn đến nhất.
Nhan Thanh cầm thẻ tín dụng của Lý Chuẩn, lại quay đầu lại hỏi: "Cậu thật sự cho tôi mượn dùng sao? Không sợ tôi dùng nó mua không ngừng hả?"
Lý Chuẩn cười, nói: "Tùy ý."
Nhan Thanh cười hở mười cái răng, hôn lên thẻ đen nói: "Vậy cảm ơn cậu nha, kế tiếp chúng ta không chung đường, hẹn gặp lại."
"Từ từ, cậu còn chưa nói với tôi vì sao cậu lại muốn tới đây mà." Nhân lúc cậu chưa đi, Lý Chuẩn thắc mắc.
Kham Tháp Tinh là căn cứ lớn nhất của đoàn tinh tặc AI Thu, phòng làm việc của ba ba Nguyễn Thu hắn cũng ở chỗ này. Trước khi chuyển trường, hắn cũng học trung học ở nơi đây.
Lý Chuẩn không nghĩ tới vì sao Nhan Thanh lại muốn chạy trốn đến Kham Tháp tinh.
Hắn còn tưởng Nhan Thanh cùng lắm là trốn đến chỗ nào gần nhà, tùy tiện tìm một chỗ rồi mấy ngày sau mới về.
"Ha ha, thẻ không định mức, nếu không tới Kham Tháp Tinh thì tôi đúng là có lỗi với bản thân." Nhan Thanh lắc lắc black card trong tay, cười rạng rỡ.
Khi cậu cười trông rất ấm áp.
Lý Chuẩn từ nhỏ đã ở Kham Tháp Tinh, hắn không hiểu vì sao người khác lại luôn hướng tới nơi đây, đối với hắn, Kham Tháp Tinh chịu phải phẩm vị thổ hào ác tục của cha hắn, ngoài giàu ra thì chẳng thấy chút giá trị nghệ thuật nào cả.
Nhưng dù sao đây cũng là hành tinh thuộc về nhà bọn họ, dù Lý Chuẩn không thích nơi này thì nó vẫn là nhà, là quê hương của hắn.
"Tôi rất quen thuộc nơi này, có cần tôi làm hướng dẫn viên không?" Lý Chuẩn nói.
Kỳ nghỉ đông này vốn dĩ hắn cũng không muốn về Kham Tháp Tinh, nhưng khi nghe Nhan Thanh nói muốn đến đây, hắn liền theo bản năng nói mình có người thân ở đây, tiện đường trở về.
Vì thế hai người liền cùng đường.
Nhan Thanh vuốt lại quần áo bị nhăn, nói: "Không cần, cậu có việc thì cứ đi đi, đều là người trưởng thành, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."
Nói xong, cậu vẫy vẫy tay tiêu sái rời đi.
Kham Tháp Tinh là nơi mà Nhan Thanh chỉ đến trong mơ.
Khi cậu còn ở cô nhi viện, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Kham Tháp Tinh ở trong sách giáo khoa. Hình ảnh phồn vinh hưng thịnh đối lập với cô nhi viện rách nát của cậu đã khắc sâu vào trái tim nho nhỏ của Nhan Thanh.
Từ lúc đó cậu đã ước____ đến Kham Tháp Tinh, đi hết mấy địa điểm có ở trên sách.
Thơ ấu sở dĩ hồn nhiên, là bởi vì không hiểu quá nhiều.
Cho đến khi lớn lên, Nhan Thanh mới phát hiện, muốn đi Kham Tháp Tinh phải tốn rất nhiều tiền, còn phải làm giấy thông hành, giấy thông hành cần phải có tài sản chứng minh, mà yêu cầu nào cậu cũng không thể đáp ứng.
Hiện thực tàn khốc làm cậu không thể không đem mộng tưởng giấu ở trong lòng.
Cho đến không lâu trước đó, Lý Chuẩn hỏi cậu: "Cậu muốn chạy trốn đến chỗ nào?"
Điều mà cậu luôn đặt ở đáy lòng đột nhiên được gợi nhớ.
Kham Tháp Tinh.
Tuy rằng không biết có giống như trong thế giới cũ của cậu hay không nhưng cậu hy vọng rằng chúng không khác nhau.
Dù sao thế giới này cũng là do thằng bạn cậu viết ra, bối cảnh trong này rất giống với hiện thực.
Sự thật chứng minh, Nhan Thanh đánh cược chính xác.
Những địa danh mà cậu thấy ở trong sách, ở chỗ này đều có hết.
Nơi đầu tiên Nhan Thanh đi chính là công viên trò chơi lớn nhất Kham Tháp Tinh.
Cậu ôm đầy nhiệt tình trả tiền lấy phiếu xếp hàng tiến vào công viên trò chơi, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện ra bên trong đã kín người, khắp nơi đều là người, đi đường còn khó chứ đừng nói là chơi thoải mái.
Nhan Thanh cảm thấy chính mình bị sách giáo khoa lừa.
Cậu ở công viên trò chơi không đến một giờ cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong này nhiều người đến mức một bước cũng khó đi, Nhan Thanh không thể muốn rằng sau khi mình vừa đến Kham Tháp Tinh đã bị người khác chen bẹp, nhanh chóng lẩn ra ngoài.
Rời khỏi công viên trò chơi, địa điểm thứ hai Nhan Thanh muốn tới là bảo tàng triển lãm cơ giáp lớn nhất Kham Tháp Tinh.
Tuy nhiên cậu đến có chút sớm, người của ban tổ chức nói rằng 3 giờ chiều triển lãm mới chính thức bắt đầu.
Nhan Thanh đành phải tiếp tục đi đến chỗ khác, trước khi cậu rời đi liền tìm một nhà hàng nổi tiếng ở gần đó, tính ăn món ăn đặc sản của Kham Tháp Tinh, kết quả từ xa đã nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng.
Nhan Thanh nhìn nhà hàng còn cách mình 200 mét, xoay người đi vào một nhà hàng ở bên cạnh.
Món ăn đặc sắc tuy rất dụ hoặc, nhưng kêu cậu xếp hàng hai tiếng đồng hồ thì cậu thà rằng không ăn.
Ông chủ của quán ăn nhỏ này là một Omega dáng người nhỏ xinh, mang một chiếc tạp dề màu hồng nhạt. Lúc Nhan Thanh đi vào, chủ tiệm đang ở trước quầy thu ngân ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy có khách hàng vào liền lau lau khoé miệng sau đó cầm lấy thực đơn đi về phía cậu.
"Vị soái ca này, cậu muốn ăn cái gì?" Chủ quán nhìn thấy mặt Nhan Thanh, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, nụ cười càng trở nên nhiệt tình.
"Ở chỗ các anh có đặc sản của Kham Tháp Tinh không?" Nhan Thanh hỏi.
Ăn không được nhà hàng nổi tiếng thì đến quán ăn nhỏ cũng không tồi.
"Đương nhiên là có, quán ăn của chúng tôi tuy rằng nhỏ nhưng thực đơn cũng không ít, món chiêu bài đều là đặc sản của Kham Tháp Tinh, cậu bạn đẹp trai? Có muốn tôi đề cử cho cậu không?" Chủ quán vô cùng nhiệt tình, nói xong còn ngồi xuống, nhân cơ hội vươn móng vuốt ra sờ soạng tay cậu.
Nhan Thanh cau mày rút tay về, nếu không phải đang rất đói bụng thì cậu đã nhanh chóng chạy lấy người.
"Cảm ơn, vậy mang cho tôi mấy món tương đối nổi danh đi."
Chủ quán này cũng quá nhiệt tình vậy?
Chủ quán rất nhanh đi sắp xếp, một lát sau lại bưng một ly nước trái cây lên.
Nhan Thanh nhìn nhìn, nói: "Ông chủ, tôi không có chọn nước trái cây."
"Đây là tôi tặng cậu, tiểu soái ca, cậu đẹp như vậy mà không có ai bồi cậu đi dạo phố sao?" Tay chủ quán lại mon men tới gần tay cậu, Nhan Thanh lập tức bưng nước trái cây lên, làm bộ uống nước để tránh cái móng heo của chủ quán.
Chủ quán này bị gì vậy?
Lớn lên trông rất đáng yêu, nhưng vì sao sắc tâm lại nặng như vậy?
Còn muốn cho người ta ăn cơm yên ổn không đây?
"Tiểu soái ca, tôi thấy cậu có chút quen mắt nha, cậu có phải minh tinh không đấy?" Chủ quán nâng quai hàm nhìn về phía Nhan Thanh, làm vẻ mặt như rất quen thuộc.
Nhan Thanh muốn cự tuyệt, nhưng lại không tiện đắc tội chủ quán.
Dù sao cậu cũng muốn ăn cơm ở chỗ này, đắc tội anh ta, vạn nhất sau lưng anh ta trộm nhổ nước miếng vào trong đồ ăn, vậy chẳng phải là..... Dừng, không được suy nghĩ tiếp nữa.
"Tôi không phải diễn viên, chắc là do tôi có khuôn mặt đại chúng." Nhan Thanh nói.
"Phụt, mặt của cậu nếu mà là mặt đại chúng, vậy cậu tìm cho tôi mấy người có khuôn mặt như vậy đến đây làm công được không? Tìm tầm mười tám người đứng trước cửa đón khách thì cái nhà hàng nhỏ này không lo không có khách." Chủ quán cười tủm tỉm nói.
Chủ quán vốn còn muốn vươn móng heo sàm sỡ Nhan Thanh, kết quả tay còn chưa có đụng trúng người thì ngoài cửa đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn, vững chắc chặn một nửa cánh cửa.
Người phục vụ bưng thức ăn lên, thấy người đứng trước cửa, người nọ ở sau lưng chủ quán ngay lúc chủ quán còn đang muốn xum xoe với Nhan Thanh. Phục vụ nhìn thấy mặt người nọ càng lúc càng đen, hít hà một hơi nói: "Ông chủ, giáo sư Tần tới."
Chủ quán không thèm để ý phất tay nói: "Tới thì tới, ai quản...... Giáo sư Tần?"
Thanh âm chủ quán về sau liền to lên.
Nhan Thanh ngẩng đầu nhìn chủ quán một cái, lại nhìn soái ca phía sau anh ta, nhướng mày.
Ồ.
Thì ra có chủ rồi.
Có chủ rồi mà còn dâm đãng như vậy.
Chậc chậc. Thật là!
Sau đó, chủ quán bị kéo lên lầu 2, thẳng đến khi Nhan Thanh ăn no anh ta vẫn không xuất hiện, cậu trả tiền xong liền đi thẳng.
Nhan Thanh cho rằng đây chỉ là một bản nhạc đệm, không nghĩ tới sau này còn nhìn thấy chủ quán, hơn nữa vẫn là quan hệ như vậy.
Nhan Thanh cơm nước xong, lại chạy tới nơi triển lãm cơ giáp, cậu nhìn thời gian, còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu.
Cậu quyết định đi dạo chơi ở trung tâm thương mại.
Cậu đi tới một quầy gắp thú nhồi bông, người đang chơi cũng không ít, có trẻ con có cặp đôi yêu nhau, còn có bạn thân chơi cùng nhau.
Nhan Thanh đợi trong chốc lát, rốt cuộc cũng chờ được một cái không còn ai chơi, cậu đi qua lấy đồng xu đổi được thả vào máy, bắt đầu gắp thú bông.
Cậu lựa chọn chính là con khủng long màu xanh lục.
Nhan Thanh xoa tay hầm hè, mắt thấy sắp kẹp được con khủng long kia, bỗng "bụp" một cái, trung tâm thương mại mất điện.
Con khủng long kia cũng bởi vì run tay mà rơi xuống chỗ cũ.
"Các vị khách hàng các bằng hữu, thực xin lỗi, bởi vì cúp điện, cho nên buổi triển lãm cơ giáp ngày hôm nay sẽ tạm dừng, chúng tôi rất tiếc vì bất tiện này......"
Nhan Thanh: "...... Mé......."
Hôm nay cũng quá xui xẻo đi.
Công viên trò chơi không chơi được, triển lãm cơ giáp cũng không xem được, Nhan Thanh buồn bực đến quán bar lớn nhất Kham Tháp Tinh.
Quán bar này rất nổi danh, tuy nhiên cái tên thì hơi tục khí.
Quán bar Như Mộng.
Nhan Thanh ngồi ở quầy bar uống rượu, hết một ly lại thêm một ly.
Nhan Thanh ngồi xuống không lâu đã có người bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn tới gần cậu.
"Tiểu soái ca, một người uống rượu giải sầu có nhàm chán hay không?" Là một Alpha tinh anh mặc tây trang, hơi thở trên người anh ta rất mạnh, chắc là do quen được người ta tâng bốc, nói chuyện cũng mang theo cảm giác cao cao tại thượng.
Loại cảm giác này rất giống với mấy đối tượng mà Nhan Thanh xem mắt trước kia, theo bản năng cậu lộ ra biểu tình chán ghét, mượn men say giận dữ hét: "Cút cho ông."
"Mẹ nó, không phải chỉ là khuôn mặt xinh đẹp chút thôi sao, lên mặt cái gì." Nam tinh anh hùng hùng hổ hổ đi mất.
Nhan Thanh giơ ngón giữa với người nọ, phi một cái rồi nói: "Mở to mắt chó của mày ra mà nhìn, ông là Alpha."
Nhan Thanh có chút hối hận khi đến nơi này.
Một người quen thuộc cũng không có, toàn một đám người hỗn tạp đến làm quen, bực muốn chết.
Đệt!
Sớm biết vậy còn không bằng ở trong nhà chờ anh trai về đánh một trận, tuy anh cậu ra tay tàn nhẫn nhưng cũng không thật sự muốn đánh cậu đến tàn phế đâu.
Nhan Thanh càng nghĩ càng buồn bực, bất tri bất giác uống càng nhiều rượu, cậu cảm thấy mình không thể uống thêm nữa, tính tiền, xoay người rời khỏi quán bar.
Thời điểm đứng ở bên ngoài, Nhan Thanh lục túi áo muốn kêu người lái thay, kết quả không cẩn thận ấn tới số điện thoại của Lý Chuẩn nhưng lại không phát hiện là ấn sai.
Thấy có người nghe máy liền nói: "A lô, người lái thay sao? Đến quán bar Như Mộng đón tôi, tôi muốn tới một khách sạn ở gần đây."
"Nhan Thanh?" Lý Chuẩn vừa kêu tên cậu thì điện thoại liền ngắt kết nối.
"Con trai, làm sao vậy?" Nguyễn Thu gắp đồ ăn cho Lý Chuẩn nhưng nhìn khuôn mặt hắn không quá thích hợp liền hỏi.
"Ba ba, chìa khoá xe của ba đâu ạ? Cho con mượn một chút." Lý Chuẩn cầm áo khoác đứng lên.
"Con định đi đâu? Mấy chú của con sắp đến rồi, bọn họ nói con lâu lắm mới trở về một lần, còn muốn nhìn thấy mặt con đó." Nguyễn Thu hỏi.
"Con có chuyện quan trọng, ba, cho con mượn chìa khoá đi." Lý Chuẩn kiên trì.
"Khẩn trương như vậy? Có phải tiểu khả ái cùng lên hot search hôm trước kia đến tìm con không? Tiểu khả ái cùng con đến Kham Tháp Tinh sao? Sao con không đưa nhóc ấy đến đây?" Nguyễn Thu cười vô cùng vui vẻ, đem chìa khóa xe đưa cho Lý Chuẩn, sau đó lại thuận tiện lấy một hộp nhỏ ở trong túi ra đưa cho hắn: "Tối nay con trực tiếp mang người về nhà đi, hôm nay ta không về nhà."
Lý Chuẩn thoáng nhìn hộp nhỏ trong lòng bàn tay.
Ba con sói.
"...... Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi."
Lý Chuẩn muốn trả lại đồ cho ba mình, Nguyễn Thu cười tủm tỉm lại ném vào túi áo khoác của Lý Chuẩn.
"Tiểu khả ái là Alpha hay Omega cũng không quan trọng, tiểu khả ái xinh đẹp như vậy, dù có là Beta cũng vẫn khiến người thích." Nguyễn Thu nói xong thì giục Lý Chuẩn đi nhanh lên, đừng để tiểu khả ái chờ lâu.
Nghe Nguyễn Thu một câu lại một câu tiểu khả ái làm Lý Chuẩn cũng bị tẩy não, nhịn không được cũng cảm thấy khuôn mặt của Nhan Thanh trở nên đáng yêu.
Nhớ lại, trong đầu Lý Chuẩn bị nốt ruồi bên khoé mắt Nhan Thanh làm lung lay một chút.
Cũng được.
Lâu lâu trông cũng rất đáng yêu.
Nhan Thanh ở trước cửa quán bar chờ tài xế lái thay đến.
Cảm giác say trở nên rõ rệt, càng chờ càng thấy nặng đầu.
Còn có chút muốn nôn.
Nhan Thanh chờ đến lúc nhàm chán bỗng nhiên có mấy người lại gần đây. Cầm đầu là một nam nhân đội mũ lưỡi chai đi đến vỗ lên vai cậu, nói: "Tiểu huynh đệ, đi một mình sao? Có tiền hay không để cho mấy anh đây mượn dùng chút nào?"
Nhan Thanh rũ mắt đánh giá mấy người còn chưa cao đến chóp mũi của mình này, lạnh lùng nhìn lướt qua, nói: "Bố có tiền cũng không bố thí cho lũ chó dại, cút cho bố."
"Tiểu tử thúi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thức thời thì đem tiền và đồ có giá trị ra đây, bọn tao sẽ để mày toàn vẹn ra khỏi nơi này."
"Đừng mẹ nó gào lớn tiếng như vậy, chấn đến lỗ tai cũng đau."
Nhan Thanh vẫn chưa hết cảm lại còn uống rượu, càng lúc càng thấy đau đầu, bị mấy người này cãi cọ ồn ào càng đau hơn, đầu cậu như muốn nổ tung.
"Mẹ nó, tiểu tử thúi, đem tiền ra đây." Nam nhân đội mũ lưỡi trai muốn động thủ cướp tiền trên người cậu.
Ánh mắt Nhan Thanh lạnh lùng, đấm gã một cái.
"Bốp."
Nhan Thanh đánh gã không chút lưu tình, nam nhân bị đánh lảo đảo lùi về sau hai bước, khoé mắt rơm rớm máu.
Gã sờ soạng một chút, đụng tới một tay đầy máu, giống như phát điên kêu to: "Con mẹ nó, ở địa bàn của ông mà dám động thủ, đánh nó cho tao, đánh gần chết mới thôi."
Nhan Thanh một người địch sáu.
Trước khi phân hoá thì sáu người cũng chẳng là gì, nhưng bây giờ sau khi phân hoá, các phương diện trong thân thể đều bắt đầu thay đổi, lực độ của nắm đấm yếu đi rất nhiều so với trước kia.
Đánh vài phút, trên người cậu đã có nhiều chỗ bị thương, khoé miệng chảy máu, trông rất chật vật.
Nhan Thanh bị đánh đến cả người đều đau, cậu dùng tay lau máu bên khoé miệng buồn bực nghĩ, cậu thiếu đánh, trốn đến Kham Tháp Tinh cuối cùng cũng không trốn được.
Nhan Thanh đánh phế ba người, kết quả bên địch có một người không biết từ lúc nào tìm được một cây gậy, nâng lên cao định đập xuống đầu cậu.
Nhan Thanh muốn tránh, nhưng bị hai người bên kia vây khốn gắt gao, mắt thấy sắp bị đánh vào đầu thì bỗng nhiên có một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, một tay ngăn trở cây gậy đang nện xuống, ngón tay dùng sức, nắm đến mức cây gậy xuất hiện vết nứt.
Tin tức tố hương chanh mang theo tính công kích đánh úp về phía sáu người kia, ba người còn đang đứng ở kia lập tức khó chịu ôm đầu ngã xuống, bắt đầu sùi bọt mép.
Nhan Thanh không thể tránh mà ngửi phải tin tức tố của Lý Chuẩn, chân mềm nhũn, khuỵ xuống.
Đầu gối còn chưa chạm đất cậu đã được Lý Chuẩn đỡ lấy.
"Sao lại thế này?" Lý Chuẩn hỏi.
"Lý Chuẩn? Sao cậu lại ở chỗ này?" Nhan Thanh nghe được giọng nói của Lý Chuẩn.
"Cậu gọi điện cho tôi bảo tôi đến đón cậu, nhưng lúc đó cậu không nói rằng mình gặp phiền toái." Lý Chuẩn nhìn lên vết thương trên người cậu, bắt đầu ảo não vì mình không đến nhanh hơn một chút, nếu hắn đến sớm vài phút có lẽ trên người cậu đã không có nhiều vết thương như thế này.
"Tôi gọi điện thoại..... Điện thoại cho người đến lái thay mà." Nhan Thanh ngày càng đau đầu chóng mặt, tin tức tố trên người Lý Chuẩn rất nồng nhưng theo bản năng cậu càng xích lại gần, điển hình cho việc thân thể thành thật hơn lý trí sao?
Không thể nào!
Tình huống này là như thế nào?
Vì sao cậu đột nhiên cảm thấy tin tức tố của Lý Chuẩn rất dễ ngửi?
Nhan Thanh càng ngày càng khó chịu, lại không đẩy Lý Chuẩn ra được, đành phải nói: "Cậu thu tin tức tố trên người lại một chút, tôi khó chịu."
Lý Chuẩn thấy sắc mặt cậu trắng đến đáng thương, lập tức thu tin tức tố nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi hương như cũ.
Nhan Thanh nhẫn nhịn, cuối cùng hai mắt vẫn tối sầm, ngã vào trong lòng Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn bế Nhan Thanh lên, tầm mắt xẹt qua hình xăm trên người của mấy tên dưới đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hắn dùng quang não chụp hình sáu người này cùng hình xăm hoa mai trên tay chúng, đóng gói gửi cho Nguyễn Thu.
Thuận tiện chụp Nhan Thanh hôn mê ở trong lòng ngực hắn một tấm.
Lý Chuẩn làm xong hết thảy, ôm Nhan Thanh lên xe, chở cậu về nhà.
Về đến nhà liền ôm Nhan Thanh đến phòng của hắn, sau đó kêu quản gia robot mang hòm thuốc tới, bắt đầu xử lý vết thương cho cậu.
Đại bộ phận đều là bị thương ngoài da, cũng không phải quá nghiêm trọng.
Lý Chuẩn cũng không gọi bác sĩ.
Xử lý vết thương trên người Nhan Thanh xong thì quang não của hắn điên cuồng rung động.
Lý Chuẩn nhìn thoáng qua Nhan Thanh còn đang ngủ say trên giường liền đi tới ban công, kéo màn lên, lúc này mới bắt đầu tiếp.
"Sao lại thế này? Tiểu khả ái bị người của bang Hoa Mai đánh sao? Bọn nó vậy mà dám bắt nạt con dâu tương lai của ba ba sao?" Nguyễn Thu tức giận nắm chặt tay, cắn răng nói: "Bọn hỗn đản này đúng là chán sống rồi, việc này không cần con ra tay, để ba ba, ba muốn cho bọn chúng hối hận vì dám lộng hành trên Kham Tháp Tinh."
Lý Chuẩn nhìn Nguyễn Thu đang tức giận, định nói là cậu ấy không phải con dâu, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì Nguyễn Thu đã ngắt video.
Chắc là đi tìm người tính sổ.
Đây cũng là điều mà Lý Chuẩn dự kiến.
Ba ba hắn xinh đẹp, tính tình tốt, nhưng nếu chọc tức y thì thủ đoạn của y cũng không kém cạnh cha hắn bao nhiêu.
Cha là đoàn trưởng Tinh tặc đoàn chỉ biết cậy mạnh, nhưng thủ đoạn của ba ba có thể khiến đối phương sống không bằng chết.
Đám người bang Hoa Mai này dám bắt nạt bạn cùng bàn của hắn, chúng xứng đáng bị như thế.
Lý Chuẩn trở lại phòng, nhìn thấy sắc mặt Nhan Thanh đỏ lên một cách không bình thường.
Trên trán tiết ra một tầng mồ hôi tinh mịn, hơi thở có chút thô nặng, nhìn qua giống như phát sốt.
Lý Chuẩn cau mày, giơ tay sờ sờ trán Nhan Thanh, phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu rất cao, giống như là đang phát sốt.
Sao lại thế này?
Mới vừa rồi không phải còn ổn sao?
Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước chưa hết cảm, bây giờ trở nên nghiêm trọng sao?
Lý Chuẩn lập tức đem nước lạnh và khăn lông tới, bắt đầu chườm hạ nhiệt độ cho cậu.
"Nước......" Nhan Thanh miệng khô khốc, mở to mắt, thấy được có người trước mặt chỉ là không nhận ra là ai. Nhưng cậu quá khát nước, đành phải duỗi tay nắm người khác xin giúp đỡ.
Lý Chuẩn nghe cậu nói muốn uống nước, lập tức rót một ly nước ấm mang lại, đỡ cậu uống từng ngụm nhỏ.
"Đầu đau quá." Nhan Thanh uống nước xong, ngồi dậy xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Xứng đáng, ai kêu cậu đang bị cảm còn đi uống rượu." Lý Chuẩn mắng.
Nhan Thanh cảm giác chính mình thoải mái chút, quay đầu cuối cùng cũng thấy rõ Lý Chuẩn, cậu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói: "Lý Chuẩn?"
"Tỉnh rượu rồi? Nhận ra bạn cùng bàn thân ái của cậu rồi?" Lý Chuẩn thấy mặt cậu không còn đỏ như ban đầu, hắn không định cho cậu uống thuốc hạ sốt nữa.
"Tuy rằng không phải, nhưng tôi nên cảm ơn cậu." Nhan Thanh cảm giác trên người nhão nhão dính dính, ra rất nhiều mồ hôi, cậu nhìn về phía Lý Chuẩn nói: "Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không? Tôi muốn tắm rửa một chút."
"Cậu đợi chút." Lý Chuẩn cởi áo khoác của mình đặt trên mép giường, sau đó đi đến phòng thay đồ tìm quần áo.
Nhan Thanh đè đè huyệt Thái Dương, tò mò nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó tầm mắt dừng ở trên áo khoác của Lý Chuẩn, trong túi áo rớt ra một cái hộp nhỏ.
Lúc đầu cậu nhìn cũng không thấy quá rõ ràng.
Tò mò cầm lên.
Thấy rõ chữ trên hộp.
XXXL.
Ba con sói.
Lục Quy: Chương này có 4k3 chữ đã lâu như vậy rồi, chương sau 8k mấy chữ thì tôi không chắc nhé 😂 bận coi
PKLD rồi 😁😁😁
Chuyện chẳng là gì nếu bạn lấy truyện này đăng trên web khác, vì mình cũng chỉ là con nhỏ edit chui, nhưng cái kiểu như này cũng hơi bị sợ, cop của ngta xong đổi nguồn mình vô thì mình cũng xin ạ bạn. Lấy thì lấy, không cần xin mình, nhưng bạn gạt bỏ công sức của mình luôn, sợ thật.