Sau khi vào lớp học, đôi mắt đỏ hoe của hai người thu hút sự chú ý của Đàm Khải Minh. Úc Bùi thì không sao, chứ Lạc Trường Châu núi Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt vẫn chẳng thèm biến sắc cũng đỏ cả vành mắt mới thực sự khiến Đàm Khải Minh ngạc nhiên.
"Hai người các cậu đã làm gì vậy?" Đàm Khải Minh xoay người nhìn hai đứa bạn mình chằm chằm, "Sao mắt đều đỏ đỏ vậy?"
Úc Bùi còn chưa kịp trả lời, Lạc Trường Châu đã nói: "Không có gì, chỉ là ánh mặt trời quá chói mắt thôi."
"Có sao?" Đàm Khải Minh nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao tớ thấy rất bình thường mà."
Lạc Trường Châu ngước mắt, bình tĩnh nhìn Đàm Khải Minh một hồi, sau đó hỏi hắn: "Cậu có bị cận không?"
"Á, có một chút." Đàm Khải Minh lấy kính mắt của mình ra quơ quơ trước mặt Lạc Trường Châu. Hắn có bị cận thị, nhưng số độ không quá cao, chỉ lúc nào học mới cần đeo kính.
"Vậy thì đúng rồi." Lạc Trường Châu nghiêm túc nói bừa, “Tôi và Úc Bùi đều không cận thị, còn cậu thì có nên mới không thấy rõ ánh nắng mặt trời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT