[VONG TIỆN] THIẾU NIÊN SỰ

82-84


2 tháng

trướctiếp

82.
Tư thế ngủ của Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay đều không tốt, khi có Lam Vong Cơ nằm ngủ bên cạnh còn thu bớt lại một chút, dù sao cũng là làm ổ bên cạnh đối phương, được Càn nguyên chặt chẽ ôm vào trong lòng, có muốn xoay ngang xoay ngửa thì cũng không tạo ra được bao nhiêu sóng gió. Nhưng Lam Vong Cơ không có ở đây, Ngụy Vô Tiện lại như con ngựa hoang đứt cương vậy, lăn lộn từ đầu nọ đến đầu kia, nằm ngủ đủ loại tư thế, cuối cùng vẫn là vì đè lên vết thương trên tay chính mình nên đau quá mà tỉnh. Hắn vừa dậy thì thấy băng gạc quấn quanh miệng vết thương đúng là đã bị cọ xát đến tuột ra. May mà tĩnh dưỡng hai ngày nay vết thương đã tốt hơn nhiều lắm, không còn sợ miệng vết thương nứt ra nữa, mà hắn ngủ một giấc dậy thì cơn sốt nhẹ ban nãy cũng đã gần như hạ hẳn rồi.
Ở bên trong trướng không nhìn ra được đã là canh giờ nào rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng doanh trướng tối lờ mờ thế này, chắc chắn hắn ngủ một giấc cũng không ngắn. Cuối cùng hắn đã ngủ đủ giấc, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn trái nhìn phải xem Lam Vong Cơ quay về chưa, sau đó mới duỗi thắt lưng một cái, cũng lười bò xuống giường, dùng một tay tháo băng gạc ra, muốn băng bó chặt lại một lần nữa. Vết thương ở cánh tay, Ngụy Vô Tiện dùng tay còn lại quấn băng gạc lên, cho nên chỉ có thể đồng thời sử dụng cả tay lẫn miệng mà một bên cầm một bên ngậm lấy hai đầu của băng gạc, khó khăn lắm mới thắt được một nút kết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Còn đang bận bịu thì có chút động tĩnh truyền đến từ bên ngoài doanh trướng, tiếp đó là cửa trướng được nhấc lên, ánh mặt trời ngay lập tức nương theo đó mà tràn vào trong trướng, chỉ nháy mắt đã lấp đầy chút không gian chẳng rộng lớn là bao. Ngụy Vô Tiện đang còn ngậm một đầu băng gạc trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa trướng đã thấy Lam Vong Cơ sải bước tiến vào. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng gọi:
“Lam Trạm, ngươi về đúng lúc lắm, đến xử lý giúp ta một chút.”
Lam Vong Cơ chỉ cần liếc mắt nhìn tình trạng của Ngụy Vô Tiện một cái đã đoán sơ sơ được tiền căn hậu quả. Y vòng qua phía trước giá kiếm, tháo bội kiếm đặt xuống, lại đi lấy thuốc mỡ mà y sư để lại cho Ngụy Vô Tiện, sau đó mới trầm mặc bước đến cạnh giường, cúi người cởi bỏ phần băng gạc Ngụy Vô Tiện quấn lung tung buộc loạn ra, thay một lần thuốc nữa giúp hắn.
Thời tiết buổi chiều cuối hè vẫn còn hơi nóng hừng hực bốc lên, nóng đến mức làm người ta choáng váng. Lều trại của Ngụy Vô Tiện cách chủ trướng không xa, nhưng Lam Vong Cơ đi đi về về một vòng, trên người vẫn dính phải chút hơi nóng, lúc ghé lại gần Ngụy Vô Tiện, chút hơi nóng đó quấn quýt lấy mùi đàn hương rồi hòa thành một loại khí tức ấm áp an yên, làm Ngụy Vô Tiện không nhịn được nghiêng người ghé lại gần. Nhưng mà vừa dựa sát vào, hắn mới phát hiện ra chút ấm nóng đó không cách nào đuổi nổi được sương lạnh chưa tan giữa mi tâm của Lam Vong Cơ, mặc dù chỉ cần đối diện với Ngụy Vô Tiện thì nét mặt của y sẽ dịu dàng đi vài phần, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn có thể phát hiện ra tâm tình mà y đang đè nén dưới đáy lòng. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi trên giường, để Lam Vong Cơ bôi thuốc giúp hắn, lại nâng cánh tay không bị thương lên, vuốt ve mi tâm đang nhíu chặt của y, nhẹ giọng hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp