Cảnh Hoan bước ra khỏi sân bay, đúng lúc này trùng hợp có một trận gió thổi ập vào mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn, sắc trời đã dần ám đi. Dự báo thời tiết sáng nay có thông báo, tối nay có bão đổ bộ vào đất liền, Mãn thành cũng bắt đầu nổi gió.

Thời tiết như vậy, liệu máy bay có cất cánh được không nhỉ?

Nhưng mà chị họ cậu vẫn quyết tâm đặt vé máy bay đi Mỹ, còn nói là một giây cũng không đợi được, hôm nay nếu bay được thì sẽ bay, nếu bị hoãn thì cô sẽ ở lại trong khách sạn gần sân bay.

Cảnh Hoan mới vừa ngồi lên xe thì điện thoại đã reo lên.

“Hoan Hoan, chị mày đi rồi hả?” Là bạn cùng phòng của cậu, Cao Tự Tường.

Bây giờ Cảnh Hoan nghe gì cũng không lọt tai: “Chị mày mới đi rồi ấy.”

Cao Tự Tường: “…. Mày đừng nhạy cảm như vậy, ý tao là chị mày thật sự đi Mỹ rồi hả?”

Bên ngoài bắt đầu mưa lâm râm, Cảnh Hoan nhìn hạt mưa bắn trên cửa kính xe, buồn bã mà đáp một tiếng “Ừ”.

Cao Tự Tường: “Ầy, chị mày cũng thảm quá đi, cơ mà tao vẫn thấy thật sự không đáng, chuyện trên mạng, nhổ phựt cái dây mạng ra thì còn ai biết ai là ai? Vì chút chuyện nhỏ này mà xuất ngoại, quả thật không đáng.”

Nghĩ tới nguyên nhân chị họ rời đi, Cảnh Hoan cũng tức giận theo: “Bây giờ mày lại còn nhắc với tao mấy thằng ngu trong game kia nữa à?”

“Không phải, không phải.” Sister-complex không chọc được, biết rõ tâm tình cậu không tốt, Cao Tự Tường vội vàng chuyển đề tài, “Được rồi, mày tiễn chị mày xong thì mau về ký túc xá đi. Hôm nay trong ký túc xá còn có một vị đang lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa đây này, một mình tao chống đỡ không được.”

(Sister-complex, thuật ngữ từ anime được dùng để chỉ người quá cuồng chị gái hoặc em gái.)

Cảnh Hoan nhíu mày: “Ai cơ?”

“Ký túc xá của chúng ta chỉ có ba người, mày nói còn ai vào đây nữa?”

Cao Tự Tường vừa dứt lời, liền nghe thấy bên cạnh mình truyền đến một giọng nói nghẹn ngào nức nở như heo rú, Cao Tự Tường vội nói: “Ôi Hạo Nhi, con đừng khóc, mau lau nước mắt trước đi.”

Nghe tiếng là biết đây chính là người bạn cùng phòng còn lại của cậu, Lục Văn Hạo. Cảnh Hoan nổ máy, hỏi: “Hạo Nhi bị gì vậy?”

“Việc này kể ra thì dài dòng lắm, mày cứ về trước đi.” Cao Tự Tường đáp.

Lục Văn Hạo hít hít nước mũi: “Nhớ mua rượu nữa nha Cảnh Hoan.”

Đỗ xe xong, Cảnh Hoan bước vào một quầy tạp hóa gần đấy, biết rõ tửu lượng của hai đứa kia nên cậu chỉ mua ba chai bia, sau đó giấu vào trong áo khoác trở về ký túc xá.

Vừa mới mở cửa ký túc xá ra, còn chưa kịp đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc than bi thán của Lục Văn Hạo: “Tại sao người kia lại đối xử với tao như vậy?!”

“Người kia làm gì mày?” Cảnh Hoan đẩy cửa bước vào.

Lục Văn Hạo ngồi ở chính giữa phòng, trên đùi đặt một hộp giấy rút, thật sự đang khóc.

Cao Tự Tường đang đau đầu, nhìn thấy cậu tựa như thấy chúa cứu thế, nhanh chóng nhảy dựng lên: “Mày đã về rồi!”

Cảnh Hoan đóng cửa lại rồi đưa túi nhựa cho cậu ta: “Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?”

Cao Tự Tường nhìn về phía Lục Văn Hạo, hỏi: “Mày nói hay tao nói?”

Dáng người Lục Văn Hạo có chút mập, lúc này đã khóc đến mức mặt đỏ rần: “Tao không nói đâu! Không nói đâu!”

“Được được được, tao nói tao nói, mày đừng khóc nữa!” Cao Tự Tường thở dài thườn thượt, “Mày có nhớ cô gái mà Hạo Nhi yêu qua mạng không?”

“…Gọi điện tỉ tê suốt hai mươi tư giờ đồng hồ, tối tao nằm ngủ trong mơ còn nghe thấy được nó với bồ sến súa qua lại, mày hỏi tao có nhớ hay không?” Cảnh Hoan ca thán một hồi rồi mới hỏi, “Sao vậy, chia tay?”

Cao Tự Tường nghiêm túc gật đầu.

“Tao còn tưởng chuyện gì…” Cảnh Hoan thở phào một tiếng, sau đó cởi áo khoác, “Hạo Nhi đừng khóc, chỉ là thất tình thôi mà, nước mắt đàn ông không dễ rơi nghe chưa?” 

“Mấu chốt không chỉ là chia tay…” Vẻ mặt Cao Tự Tường có chút khó xử, “Mày cũng biết trong game Hạo Nhi cho nhỏ kia biết bao nhiêu là tiền bạc nhỉ?”

Game mà Lục Văn Hạo đang chơi tên là “Cửu Hiệp”, là một trò chơi thần kỳ nổi tiếng suốt mười năm, không những thế còn nổi danh hút máu. Mấy năm trước Cảnh Hoan cũng có chơi, cậu biết cái trò chơi rẻ rách kia một bộ trang phục thời trang cũng phải hơn một ngàn tệ.

Cậu ngày nào cũng nghe nhỏ kia gọi điện nũng nịu đòi Lục Văn Hạo mua bộ này bộ kia, mà gã bạn ngốc này của cậu thì vốn hào phòng, nhỏ kia có thể nói là muốn gì được nấy.

“Mua vài bộ trong game thôi mà, có thể tiêu bao nhiêu được chứ?” Vì an ủi bạn mình, Cảnh Hoan cố gắng khiến mức độ câu chuyện được giảm nhẹ hết mức.

Lục Văn Hạo nức nở nói: “Hơn nửa năm nay tu vi của cổ đều là tao giúp cổ mua.”

Cảnh Hoan: “…. Cũng tạm, mấy vạn mà thôi.”

Tiếng khóc của Lục Văn Hạo lớn dần lên: “Tám món đồ tím trên người cổ, hết sáu món là tao mua cho, trong đó còn có một món tao còn khảm bảo thạch lên cấp mười lăm giùm luôn á!”

Cảnh Hoan: “….”

Cảnh Hoan đi tới vỗ vỗ vai bạn hiền: “Hạo Nhi, chúng ta là đàn ông con trai, tuyệt đối không thể làm chuyện mất mặt như chia tay đòi quà được.”

Lục Văn Hạo vốn đã dần nguôi ngoai, nghe cậu nói vậy nỗi bi phẫn lại bùng lên: “Tao đương nhiên không làm vậy! Tao khóc là vì mấy đồng tiền này sao? tao khóc là vì cổ gạt tao! Tao khóc là khóc cho tình yêu và trái tim mà tao đã dâng hiến trong hơn nửa năm qua này!”

Cảnh Hoan hỏi: “Nhỏ gạt mày cái gì?” 

Cao Tự Tường nghe không nổi nữa bèn nói: “Kẻ đó là nam.”

“Hầy, có chừng đấy chuyện, không phải chỉ là nam thôi…” Cảnh Hoan đang an ủi một nửa thì ngưng lại.

Lục Văn Hạo: “Ahuhuhuhu -“

Cảnh Hoan ngây ngẩn cả người, ngơ ngác hỏi: “Nam á?!”

Cao Tự Tường thở dài, “Mày cũng đừng hỏi lại nữa, không thấy cái tầng ký túc xá này sắp bị ngập chết rồi hả?”

“Không phải chứ…” Cảnh Hoan khiếp sợ, “Giọng nói đó mà có thể là nam được hả?!”

Cậu từng thấy Lục Văn Hạo chat voice với bạn gái qua mạng của mình, giọng con gái ngọt ngào nũng nịu, mỗi một lời đều kéo dài giọng ở cuối câu, giống như được ngâm trong đường, nhiều khi làm nũng còn khiến cậu nghe mà nổi cả da gà.

“Dùng máy biến giọng đấy.” Cao Tự Tường nói, “Sáng nay bạn gái nó hình như quên mở thứ đấy, dùng giọng nam nói chuyện đòi nó mua trang phục mới, nghe gã đó làm nũng tao thiếu chút nữa từ trần tại chỗ… Giọng nói đó so với ông Ngôn còn thô kệch hơn, nghe ra cũng hơn ba chục tuổi rồi.”

Ông Ngôn là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ.

Lục Văn Hạo khóc rồi lại tức.

Trong phút chốc Cảnh Hoan cũng không biết nên nói cái gì mới phải: “Tụi bây không có chat webcam hả?”

“Không có, chỉ xem ảnh chụp thôi.” Lục Văn Hạo nói, “Gã cũng thừa nhận rồi, ảnh là giả.”

Cảnh Hoan: “…”

Đều đã đến bước này, kẻ lừa đảo kia chẳng lẽ còn dám không thừa nhận hay sao?

“Mày đến cả webcam còn chưa thử đã nạp cho người ta nhiều tiền như vậy?”

“Này cũng bình thường mà.” Cao Tự Tường mở bia ra đưa cho Lục Văn Hạo, “Yêu qua mạng vốn là sự chờ mong và ảo tưởng trước khi gặp mặt nhau, chỉ là Hạo Nhi quá xui xẻo mà thôi. Đụng ngay trúng ca khó nhằn như vậy, tao còn tưởng tệ lắm thì chỉ là gửi ảnh giả thôi chứ…”

Lục Văn Hạo hít hít mũi, buồn bực nói, “Tao cũng không phải là đau lòng dăm ba đồng tiền mà là tao đặc biệt tức tối, còn cả ghê tởm nữa! Tài khoản đấy tao cũng xóa luôn rồi!”

Cao Tự Tường nghe vậy mà kinh hãi: “Xóa?! Mày điên rồi sao Hạo Nhi?!”

“Xóa rồi, trang bị và thú nuôi cũng không giữ nữa.” Lục Văn Hạo lau nước mắt, “Mày cũng không phải không biết, tài khoản của tao với gã đó đặt tên couple với nhau, lại còn CMN xác nhận làm tình lữ trọn đời mới khốn chứ.”

Cao Tự Tường: “…”

Tình lữ trọn đời là một loại kết hôn trong hệ thống hôn nhân của “Cửu Hiệp”,  hai bên nam nữ sau khi kết hôn có thể đi đến chỗ Nguyệt Lão lập khế ước, sau khi lập khế ước thì trừ phi hai tài khoản đấy gửi bán ở trang giao dịch hoặc xin xóa tài khoản, còn không quan hệ hôn nhân sẽ được giữ mãi mãi.

Cao Tự Tường an ủi, “Thôi bỏ đi Hạo Nhi, coi như là rút kinh nghiệm cho bản thân, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, từ nay về sau đánh chết cũng không yêu qua mạng nữa, quyết tâm không bị lừa gạt lần thứ hai!”

Lục Văn Hạo hai mắt đẫm lệ hỏi lại: “Không yêu qua mạng thì còn chơi game làm gì?”

“Không yêu qua mạng thì sao không thể chơi game?” Cao Tự Tường phản bác, “Tao chơi Cửu Hiệp cũng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ kết hôn lấy một lần!”

Lục Văn Hạo: “Đó là vì mày có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã!”

Cao Tự Tường nghẹn họng, ánh mắt chuyển về phía đứa bên cạnh: “Vậy mày nhìn Hoan Hoan, nó trước kia cũng chơi Cửu Hiệp mấy năm, mày thấy nó yêu đương kết hôn bao giờ chưa?”

“Nếu tao đẹp trai như Cảnh Hoan được nhiều đứa con gái theo đuổi thì tao còn yêu qua mạng làm gì hả? Hơn nữa lúc nó chơi game là còn đang học cấp 3, mỗi việc học thôi đã bận thấu đầu rồi còn yêu đương cái khỉ khô gì? Mày nhìn chị họ của Cảnh Hoan đi, điều kiện tốt như vậy không phải cũng yêu qua mạng sao…” Giọng của Lục Văn Hạo dần dần nhỏ xuống đến tắt hẳn.

Cao Tự Tường nhức đầu đỡ trán.

Xong rồi xong rồi, đạp phải mìn rồi.

Cảnh Hoan im lặng nghe, không có bất kỳ phản ứng nào cũng chẳng lên tiếng gì.

Lục Văn Hạo: “Không phải đâu, Hoan Hoan, tao chỉ là tiện miệng mà thôi. tao hôm nay đã xui xẻo như vậy, mày cũng đừng so đo với tao.”

Cảnh Hoan như lấy lại tinh thần, đột nhiên kéo cái ghế tới ngồi vào bên cạnh Lục Văn Hạo: “Hạo Nhi, mày lúc này rất khó chịu sao?”

Lục Văn Hạo ngẩn ra: “Hả, gì cơ?”

Cảnh Hoan suy nghĩ một lát: “Nếu tao cho mày hai lựa chọn, một là yêu qua mạng bị đàn ông lừa gạt, hai là tài khoản bởi vì BUG mà bị khóa vĩnh viễn, mày sẽ chọn cái nào?”

“Đương nhiên cái thứ hai!” Lục Văn Hạo chả hiểu mô tê gì, “Mày hỏi cái này để làm gì?”

Yêu qua mạng bị lừa thôi mà đau khổ đến vậy hả? Lại còn có thể khó chịu hơn cả tài khoản bị khóa?

Cảnh Hoan ôm cái ghế tựa, rơi vào trầm tư.

Cao Tự Tường mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Hoan Hoan, mày muốn làm gì?”

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên một tiếng, Lục Văn Hạo cầm lên nhìn thiếu chút nữa tức nghẹn, như muốn xỉu ngay tại chỗ.

Hai người còn lại vội vàng tiến lên đỡ cậu ta, Cảnh Hoan cầm lấy điện thoại lỡ nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện.

Tiểu bảo bối: Ông xã, em suy nghĩ cả một buổi chiều vẫn cảm thấy rất đau khổ. Em thật sự rất thích anh, đáng tiếc duyên phận của chúng ta cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.3USFuMFc_Wwks

Tiểu bảo bối: Em gửi ảnh thật cho anh đây, hi vọng anh sau này nhớ được có một chàng trai ngốc nghếch ở một nơi nào đó trên Trái Đất này dịu dàng ngắm nhìn anh.

Tiểu bảo bối: [Hình ảnh]

Trong tấm ảnh, gã đàn ông trung niên có chút phát tướng, xoáy tóc còn hơi bị hói, mắt ướt nhạt nhòa đang thâm tình mà nhìn vào máy ảnh.

Cảnh Hoan: “…”

Cao Tự Tường: “Mẹ nó! Thật là CMN không phải người thường mà! Giết người còn giết tâm! Hạo Nhi, Hạo Nhi con cố chịu đựng!”

Lực công kích của tấm ảnh này gần như làm Lục Văn Hạo mất đi nửa cái mạng.

Cậu ta vốn đang hấp hối bỗng như động kinh giật ngồi dậy: “Ông đây muốn block gã! Ông muốn xóa mẹ luôn cái QQ này! Cái QQ này đã bị ô uế!”

(QQ: Một phần mềm chat của TQ)

Cảnh Hoan đang mải suy nghĩ, vừa nghe thấy vậy vội vàng ngăn cản lại: “Đợi một chút, Hạo nhi, tao có lời muốn nói với gã.”

Lục Văn Hạo cảm động, “Sao vậy Hoan Hoan, mày muốn chửi nó giúp tao à?”

“Chửi người làm gì? Lãng phí thời gian với loại người này không có ý nghĩa.” Cảnh Hoan lấy điện thoại tới, cúi đầu gõ cạch cạch.

Cao Tự Tường ghé người qua nhìn, “Vậy mày lấy điện thoại của Hạo Nhi làm gì?”

Tiểu bảo bối: Cục cưng Hạo Hạo, sao anh không trả lời em…

LWH: Có đó không?

Tiểu bảo bối: OvO cục cưng! Em đây!

LWH: Gửi link máy biến giọng cho tôi đi.

Cao Tự Tường: “…”

Cao Tự Tường: “?”

(LWH: Tên viết tắt của Lục Văn Hạo – Lù Wénhào)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play