Mọi chuyện vỡ lở một cách rất bất ngờ.

Hôm ấy Hạ Yến mới từ bên ngoài về, vừa bước chân vào ký túc xá thì đụng phải Cố Lâm vừa tắm xong đi ra.

Cố Lâm sở hữu vóc dáng khỏe khoắn và săn chắc, đường cong cơ bắp hoàn hảo trơn tru, vòng eo thon gầy không chút tì vết, giọt nước mịn màng trượt từ cơ bụng đến mép đùi trắng như tuyết, đôi chân thẳng tắp dài miên man.

Hạ Yến vốn đang đỏ mặt vì ngượng, nhưng đến khi tầm nhìn quét tới nốt ruồi nâu nhạt ở mép đùi trong của đối phương, mặt cậu phút chốc tái ngắt.

Cậu chớp chớp hai mắt, vị trí nốt ruồi màu nâu kia trùng với nốt ruồi của bạn trai cậu, Hạ Yến nhìn lên tay Cố Lâm, đôi bàn tay mảnh khảnh hiện rõ khớp xương cũng giống hệt bạn trai mình, khi bàn tay đó nhẹ lướt qua làn da nơi bắp đùi, Hạ Yến đồng thời hiểu ra mọi chuyện.

Mình yêu đương qua mạng với bạn cùng phòng.

Cậu có cảm giác toàn thân mình bắt đầu xây xẩm, Hạ Yến đỡ lấy phần trán hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn, nhưng chỉ trong phút chốc, cậu phát hiện nhịp tim vẫn đập loạn liên hồi, tâm trí chỉ còn đọng lại một vùng hỗn loạn.

Lúc Cố Lâm định đi đến đỡ lấy cậu, Hạ Yến chợt gạt phắt tay cậu chàng ra và tung cửa chạy xộc ra ngoài.

Khoảng thời gian sau đó, cậu cố tìm mọi cách để lánh mặt Cố Lâm, mỗi lần cậu ấy muốn bắt chuyện với cậu, Hạ Yến đều đáp cho có lệ rồi thôi.

Tin nhắn của bạn trai vẫn gửi tới liên tục, nhưng Hạ Yến đã chẳng còn tâm trí nào để trả lời nữa rồi.

[Chồng ơi, sao dạo này anh không quan tâm em nữa vậy. / Đau lòng]

Hạ Yến đắn đo mãi, cậu rất muốn nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhéo nhẹ ấn đường rồi trả lời.

[Đâu nào, dạo này anh đang chuẩn bị thi nên bận lắm.]

[À~ Được thui, chồng yêu cố lên nhé!]

Hạ Yến nhìn chằm chặp vào màn hình rồi im lặng, tại sao người thật ở ngoài đời và trên mạng lại khác nhau đến thế chứ.

Bạn trai đáng yêu tự dưng mất trắng, Hạ Yến phải nói vừa buồn vừa sầu, hết cách, cậu cũng chỉ có nước đi ra ngoài mượn rượu giải sầu với bạn, uống tới độ say túy lúy, sau đó được người bạn đó dìu về tới cửa phòng ký túc.

Người bạn kia gõ cửa phòng, Cố Lâm đi ra mở cửa, sau đó trông thấy Hạ Yến đang được người khác dìu, khóe mắt cậu hơi đỏ lên, nhìn thôi cũng biết mới vừa khóc xong.

Hạ Yến thấy Cố Lâm thì nhào tới ôm cậu chàng chặt cứng, dụi tới dụi lui trên người người ta như chú mèo con.

Tầm mắt Cố Lâm sầm xuống, cậu ôm chặt eo Hạ Yến, sau đó nhìn người bạn kia nhoẻn miệng, “Cảm ơn cậu đã đưa cậu ấy về lại đây.”

Nhưng sau đó ánh mắt bỗng lạnh hẳn đi, “Nhưng lần sau đừng uống nhiều như thế nữa.”

Người bạn kia: … Đù.

Cố Lâm dìu Hạ Yến vào phòng, chân dài duỗi ra đóng cửa phòng ký túc xá, để lại người bạn chỉ biết câm nín đứng bên ngoài.

Hạ Yến đi đường mà chân đăm đá chân chiêu, Cố Lâm phải cố ôm chặt cậu phòng khi đối phương lại ngã, cậu chàng kéo Hạ Yến ra trước mặt mình, hỏi với giọng trầm khàn:

“Cậu say như thế này, lỡ bị bắt nạt thì phải làm sao đây?”

Nước mắt Hạ Yến lập tức ứa ra, “Chỉ có cậu bắt nạt tôi thôi…”

Nói xong liền quơ tay nắm cổ áo Cố Lâm đẩy cậu chàng về phía trước, Cố Lâm không đứng vững, thế là ngã nhào lên giường.

Hạ Yến ngồi thỏm vào lòng cậu, đôi chân mảnh khảnh kẹp lấy vòng eo đối phương, hai tay cũng ôm eo người nọ chặt cứng, Hạ Yến vùi mặt vào hõm vai bạn cùng phòng, rầu rĩ than thở từng cơn, “Dạo này mình chẳng vui chút nào…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play