Khâu Dương làm xét nghiệm độ tương thích của tủy, kết quả là có thể ghép được. Cậu thấy thật may mắn và biết ơn, tự mình nói kết quả cho Nghiêm Bác Sâm.
Lúc ấy, Nghiêm Bác Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt ẩn chứa tình cảm, Khâu Dương chẳng thể dùng từ ngữ nào để miêu tả nó. Nhưng giây phút ấy, cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp đáy lòng cậu, chính cậu đã nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của Nghiêm Bác Sâm đối với cậu.
Cậu không đành lòng buông bỏ Nghiêm Bác Sâm, lo ông sẽ chết, nếu như cậu có thể cứu ông, dù phải trả giá lớn hơn nữa cậu cũng nguyện lòng, huống gì là hiến tủy.
“Chữa bệnh được rồi, chú nhất định phải sống thật tốt, không được để bị bệnh nữa”.
Nghiêm Bác Sâm đang truyền dịch, có lẽ vì tình yêu trào dâng, ông muốn đưa bàn tay đang gắn kim đến chạm vào cậu. Khâu Dương phát hiện có máu chảy ngược ống truyền, lập tức đè tay Nghiêm Bác Sâm lại chỗ cũ: “Đừng động đậy lung tung cái tay này”.
Nghiêm Bác Sâm liên tục nói được được, rất dễ thấy đôi mắt ông đang ướt át. Ông đã cởi lớp vỏ uy nghiêm, trước mặt Khâu Dương, ông chỉ là người cha khát vọng được tiếp xúc với con trai, khát vọng một mảnh thân tình.
Thậm chí đến lúc này, Nghiêm Bác Sâm vẫn không gượng ép Khâu Dương gọi mình là ba.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play