Còn nửa tiếng nữa chuyến tàu điện ngầm của Lâm Gia Hứa mới đến nơi. Khâu Dương đang cầm một ly sữa bò nóng, là Vệ Hạo mua cho để vừa giữ ấm tay vừa uống.
Vệ Hạo xách theo một chiếc túi đồ ăn đóng gói rất đẹp, trong đó là một ít điểm tâm lấp đầy bụng, hắn cũng mua một ly sữa bò nữa, sợ nó nhanh lạnh nên hắn bọc dưới lớp áo. Vệ Hạo đứng chung với Khâu Dương trông như cây gậy trúc, cứ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó thử, năm lần bảy lượt hỏi Khâu Dương tàu đến chưa.
Mỗi lần như vậy, Khâu Dương đều tốt tính nhắc hắn, vả lại mới vài phút trước hệ thống đã thông báo thời gian tàu điện ngầm đến ga.
Vệ Hạo chẳng hề thấy xấu hổ, hắn gãi đầu bật cười: “Chẳng phải là nhớ cậu ấy quá ư” – còn nói – “Khâu Dương, hồi xưa anh Vệ Hạo của em sống cà lơ phất phơ, nhưng nay đã thật sự bị một vố đau. Anh nhìn em với anh Hiện nhà em ngọt như mật liền thấy lòng mình chua chát, nếu thầy Tiểu Lâm của em tiếp nhận tấm lòng anh, anh nhất định đối xử với cậu ấy không thua kém Tần Hiện đối xử với em”.
Khâu Dương hỏi: “Vậy anh không theo đuổi minh tinh nữa hở?”.
Vệ Hạo chậc một cái: “Đã là chuyện xưa lắc, anh cũng quên mất hắn trông ra sao tên tuổi thế nào rồi”.
Dạo này sinh hoạt của hắn cực kì quy củ, ra vào công ty đúng giờ, thậm chí còn chủ động ở lại tăng ca. Hồi xưa hắn chọc bố hắn giận đến mức muốn đoạn tuyệt, nay ông đã rất hòa nhã với hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT