Nhiệt độ phòng vì câu nói của Tần Hiện mà tăng cao, thoạt đầu Khâu Dương bất động, tay cầm điện thoại siết chặt, lông mi chớp liên tục. Tần Hiện đầu bên kia tiếp tục khàn giọng nói mấy câu, dỗ Khâu Dương chui ra khỏi chăn.
Đôi mắt Tần Hiện đầy ý cười trong cơn say: “Trong chăn tối quá, anh nhìn Dương Dương không rõ”.
Anh lại dỗ dành Dương Dương giỏi, Dương Dương ngoan, bộ đồ Khâu Dương đang mặc bị xốc xếch trong lúc ngủ, lỏng lẻo dán vào cơ thể, cậu không buộc nút thắt nên khi ngồi thẳng dậy, khuôn ngực trắng nõn liền lộ ra. Tần Hiện trắng trợn nhìn những nơi bị hở ra, trên cổ Khâu Dương có một sợi dây đỏ, điểm lên đó là một miếng ngọc. Ngọc bội óng ánh dán lên da thịt, sợi dây đỏ thanh mảnh vòng quanh cần cổ tinh tế, sắc đỏ trên làn da trắng thật nổi bật và xinh đẹp.
Đó là món quà Tần Hiện tặng cậu một tuần trước khi đi.
Ánh mắt Tần Hiện càng sâu hơn, ẩn giấu một cơn bão táp và những đợt sóng ngầm mãnh liệt. Cách một lớp màn hình, dường như ánh mắt ấy có thể mở tung áo ngủ của cậu, Khâu Dương còn có ảo giác quần áo mình đã bị lột mất.
Trái tim cậu run lên, đưa tay kéo vạt áo lại, yếu ớt gọi một tiếng: “Anh…” Đừng nhìn em mà.
Tần Hiện đáp bằng một âm kéo dài, sau đó là một khoảng im ắng, dường như đang suy tính điều gì. Khâu Dương thi thoảng đối mặt với người đàn ông, trong mắt anh có sự nóng bỏng làm cậu không dám đối diện, tay giữ chặt vạt áo lại lo sợ mà rủ xuống, cứ ngơ ngác để mặc anh nhìn mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play