Lâm Gia Hứa bất tỉnh, Khâu Dương đặt tay lên trán và hai bên mặt anh mới phát hiện anh đang sốt, môi bị bong một lớp da mỏng.
Khâu Dương cuống cuồng, cậu cố gắng trấn tĩnh, đỡ Lâm Gia Hứa ra nằm thẳng lên sô pha. Khâu Dương sốt ruột lắm, cổ toát mồ hôi, cậu lưỡng lự, tay cứ siết chặt thành nắm đấm rồi thả ra.
Khâu Dương vào bếp rót ly nước ấm, đút chầm chậm cho Lâm Gia Hứa uống. Tuy Lâm Gia Hứa khép chặt mắt nhưng vẫn phối hợp khi Khâu Dương đút nước, có lẽ miệng khô quá nên bị sặc nước.
Dạo này thời tiết xấu, Khâu Dương đắp chăn bông cho Lâm Gia Hứa, ngồi trông coi anh. Cậu tì cằm lên ghế sô pha, sợ làm phiền đến anh: “Thầy ơi, em có phải đưa thầy đến bệnh viện ngay không?”.
Cậu chạy lên lầu lấy điện thoại, đang định gọi Tần Hiện hỏi thử phải làm gì thì một bàn tay ngăn trước mặt cậu. Lâm Gia Hứa ráng mở to đôi mắt đen vô hồn, anh lắc nhẹ đầu với cậu, giọng khàn khàn: “Thầy nằm nghỉ một lát là ổn rồi, em đừng gọi bác sĩ, cũng đừng làm phiền anh Tần” – Lâm Gia Hứa ngừng lại, rồi tiếp tục dặn – “Cũng không cần nói với ai khác”.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc không hiểu của Khâu Dương, Lâm Gia Hứa nắm tay cậu: “Hiểu rõ lời thầy nói chưa?”.
Khâu Dương trung thực lắc đầu, nói cậu không hiểu. Trong cuộc đời chẳng có gì là đặc sắc của cậu, bị bệnh nghĩa là phải uống thuốc, đi khám bác sĩ, hồi trước cậu nghèo quá không đi khám được nên mới cố gắng tránh bị bệnh, nay Tần Hiện nuôi dưỡng cậu quá tốt, ý thức bảo vệ sức khỏe của cậu càng tăng cao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT