Trời thu ban xuống một cơn mưa ào ạt, mưa bụi đánh vào lớp thủy tinh như đang dội vào lòng Khâu Dương. Dường như Tiểu Hôi nhận ra sự lo lắng không yên của cậu, nó nhảy vào nằm trong lòng cậu, liếm móng vuốt nhỏ của mình rồi liếm những ngón tay Khâu Dương xếp trên đầu gối, có vẻ như nó đang động viên cậu.
Tiểu Hôi được cho ăn ngon, nuôi dưỡng tốt một thời gian, giờ lông nó mọc dày, thân to lớn hơn, đôi mắt nhìn Khâu Dương sáng ngời rất có thần, và cực kỳ ỷ lại cậu. Khâu Dương ôm chú chó ngồi trên thảm, một lát sau cậu không chịu nổi sức nặng trên đầu gối.
“Tiểu Hôi ngoan, lên sô pha tự chơi nhé” – Cậu ấn ấn cái mũi ướt sũng của Tiểu Hôi, trời mưa làm màn đêm trở nên mù mịt, Khâu Dương ngồi mất hồn ngây ngốc, cậu nắm chặt cái điện thoại kề bên, ngón tay vuốt nhẹ màn hình đã nhiều lần, nhưng nó không hề sáng lên.
Nhớ tới cuộc điện thoại trước đó, Khâu Dương không tài nào yên lòng được, cậu cứ do dự mãi, cuối cùng nhấn gọi cho số máy được ghi chú đầu tiên, thấp thỏm chờ người kia nghe máy.
Cuộc gọi tự động kết thúc, Khâu Dương kiên nhẫn gọi tiếp, khi lòng cậu đã hoàn toàn nguội lạnh, chợt có người bắt máy.
Chính là Tần Hiện, dù cách xa nhau nhưng Khâu Dương vẫn thoáng nghe ra giọng điệu khác thường khi anh say, dường như cậu cũng cảm giác được mùi vị của cồn, có men say, có sự mông lung.
“Anh Hiện” – Khâu Dương đợi mãi mới nghe được giọng anh, có lẽ cậu đã chờ anh quá lâu với một tâm trạng khác lạ, giờ nghe giọng có vẻ như đang uất ức và muộn phiền – “Anh không nghe điện thoại của em”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT