Khâu Dương chạy trốn như chó chết chủ, cậu trả toàn bộ quần áo, đồ vật cho chủ, thay lại bộ áo ngắn tay và quần đùi cũ nát khi trước. Cậu ra tới cửa gặp phải bác bảo vệ, bác hỏi cậu đi đâu đấy.
Giọng Khâu Dương có vẻ mất mát: “Hẹn gặp lại bác ạ”. Nhưng không nói mình đi đâu, cậu không có chỗ nào để đi, tên ăn mày cứ lưu lạc tứ xứ thôi, cả đời chẳng có chỗ dung thân.
Cái nhóc ăn mày ngốc nghếch này, bác bảo vệ đuổi theo cậu vài bước, rồi cũng thở dài, hết cách thôi.
Bác bảo vệ chỉ là người làm công ăn lương bình thường, bác có lòng cứu giúp nhóc ăn mày thì cũng có giúp gì được đâu. Bác còn phải nuôi sống cả một nhà, thân mình lo chưa xong chứ huống chi giúp đỡ người ta.
Lòng đồng tình là thứ rẻ mạt nhất, ai cũng có thể có chút lòng từ bi, nhưng thực tế thì đại đa số người không đủ năng lực để làm gì hơn là đồng tình.
Khâu Dương mất hồn mất vía dắt Tiểu Hôi ra khỏi khu nhà ở, cậu không định về lại công viên nhỏ để ngủ. Nếu cậu vào đó, chắc chắn Tần Hiện sẽ tìm được, sợ rằng khi ấy mối nợ ân tình với người ta lại nhiều hơn.
Cảm giác xấu hổ nhục nhã khi bị thân mật lúc anh say nay đã bị nỗi buồn chia li hòa tan, Khâu Dương và Tiểu Hôi phiêu bạt đủ chỗ, đi một lát ngừng một lát, không biết vào trung tâm thành phố từ bao giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play