Tần Hiện dỗ dành hết nước hết cái mà Khâu Dương vẫn không cho anh nuôi cơm cậu. Cậu rụt rè, luôn thấy mình nợ Tần Hiện quá nhiều, đám tiền lẻ vụn vặt kia chẳng thể nào trả hết.
Vì vậy khi Tần Hiện đi tắm xong, mở cửa, nhìn ra phòng khách…
Tốt lắm, không thấy bóng nhóc con đâu, cũng không thấy chó, cái bàn được dọn sạch sẽ gọn gàng, đôi dép lê cậu mang được cho lại vào túi, xếp ngay ngắn trong tủ giày dép. Tần Hiện chống một tay lên tường, giận đến mức buồn cười.
Đúng là đứa trẻ hư không chịu bị quản thúc mà.
Đứa trẻ hư không chịu bị quản thúc đã trở lại công viên, mưa đã tạnh, chiếu của cậu đã hoàn toàn hư hỏng, không dùng được nữa, trong công viên chỗ nào cũng bị ướt, cậu tự hỏi tối nay có thể nghỉ chân ở đâu.
Tiểu Hôi nằm trong sọt lại giật giật, cậu cúi đầu khẽ an ủi nó, trời mưa to nên không ai ra ngoài, công viên yên lặng, trong đình nghỉ chân ven đường cũng không có ai.
Ghế trong đình ướt đẫm, cậu tìm mảnh vải chậm rãi lau sạch, cậu đặt Tiểu Hôi ngồi lên, lau xong cậu cũng ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT