Lance hôn ngón tay của Tạ Hà, ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên ở trước mặt, âm thanh vang vọng trong màn đêm, giờ phút này toàn bộ thế giới chỉ có mỗi âm thanh này, tựa như một lời tuyên thệ bất diệt, y nói: “Tôi yêu em.”
Trong con ngươi màu xanh đậm của Tạ Hà chợt lóe lên một tia phức tạp, kinh ngạc nhìn Lance, một hồi lâu cũng không có phản ứng, thậm chí cũng quên rút tay về.
Lance vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, khi mà y nói ra câu tôi yêu em kia, thì y đã biết phần tâm ý này sẽ bị vô tình ném xuống đất, nhưng y vẫn bất chấp mọi thứ mà nói ra.
Nhưng khiến cho Lance bất ngờ chính là, sự chế giễu mà y đang đợi chờ lại chậm chạp không đến… Y thấy sự giãy dụa và do dự dưới đáy mắt của Tạ Hà, chẳng biết tại sao trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác hi vọng xa vời khó giải thích… Lẽ nào, Tạ Hà đối với y, cũng có một chút động tâm sao?
Nếu không, cậu ấy vì sao lại không trực tiếp từ chối y?
Cậu ấy đang do dự cái gì?
Hồi sau, đôi môi của Tạ Hà giật giật, phát ra âm thanh khàn khàn: “Cảm ơn anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT