Johanna không giải thích được mà cảm thấy hoảng hốt, cô luôn có cảm giác như mình đã làm sai, không dám nhìn trực diện với Lance, nhỏ giọng nói, “Điện hạ, ngài về rồi…”
Lance chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn là ý cười ôn nhu, tựa như một tia hàn ý kia chỉ là ảo giác, y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Johanna, “Đúng vậy, nghe nói em tới chơi, cho nên hôm nay cố ý về sớm một chút.”
Johanna chột dạ cười cười: “Đúng vậy, em có chút nhớ ngài, nhưng mà ngài vẫn không đến gặp em… Cho nên em mới đến đây.”
Lance lộ ra ánh mắt áy náy, hôn mu bàn tay của Johanna, trong con người màu vàng đều là một mảnh âm trầm, “Là lỗi của tôi, nhất định tôi sẽ chuộc lỗi với em, nhưng về sau không cần phải đến đây nữa, thân phận của em cao quý như vậy, nếu bị tên nô lệ hèn hạ này tổn thương thì sẽ không được tốt lắm đâu.”
Nụ cười của Johanna nhất thời cứng lại, không phải Tạ Hà là anh hùng của liên bang sao? Cũng bởi vì bị bắt, cho nên mới trở thành một tên nô lệ ti tiện. Tuy rằng… Cô sống ở nơi này từ nhỏ, những người xung quanh cũng đều cư xử như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy rất không quen, trong lòng khổ sở thay Tạ Hà, hơn nữa Tạ Hà cũng chưa từng tổn thương cô. Mà cô lại không dám phản bác Lance, cố gắng cười gượng: “Em không sao.”
“Tuy lần này không có chuyện gì, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.” Lance cười, nói với cô: “Đi thôi, để tôi đưa em về.”
Johanna gật đầu, lòng bàn tay căng thẳng đến toàn mồ hôi lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play