Tạ Hà khẽ nâng mắt lên, “Anh về rồi.”
“Ừm vừa mới về sáng nay.” Dịch Trạch nhớ đến những lời Giản Tử Hàm nói hôm qua, trong lòng hơi khẩn trương, Tạ Hà… Vẫn thích y thật sao? Sau khi bị y tổn thương như vậy, vẫn thích y sao?
Tạ Hà “À” một tiếng không nói nữa, cậu vén chăn lên, cố gắng ngồi dậy, Dịch Trạch vội vã vươn tay ra dìu cậu, tầm mắt y rơi xuống mu bàn tay tái nhợt gầy gò của cậu, bên trên làn da đều là chi chít lỗ kim.
Ánh mắt Dịch Trạch càng nặng nề, tuy rằng mỗi ngày y đều nghe được tin tức của Tạ Hà, nhưng vẫn không thể nào so với việc nhìn thấy tận mắt được, và cũng vì thấy được nên lại càng khiến y đau lòng hơn.
Dịch Trạch dời tầm mắt đi, y lấy quần áo ở bên cạnh đến, giúp Tạ Hà mặc vào, âm thanh ôn nhu: “Em muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Tạ Hà ngoan ngoãn gật đầu.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời như sưởi ấm lòng người vậy, nhưng dù là vậy vẫn không thể nào truyền độ ấm đó đến trái tim của Dịch Trạch được, y dìu cánh tay của Tạ Hà, cẩn thận từng chút một dìu cậu ấy đến hoa viên bệnh viện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT