Giản Tử Hàm trở về phòng bệnh, vết thương trên người của Tạ Hà đã được xử lý qua, hắn nhìn gương mặt không chút máu của Tạ Hà, đau lòng đi tới, vươn tay vén tóc trên trán của Tạ Hà lên, thế nhưng lại bị cậu tránh đi.
Tạ Hà nhìn hắn, bên trong đôi con ngươi đen láy tựa như không có tia sáng, vắng lặng một mảnh, thanh âm cậu nhẹ nhàng: “Anh biết hết.”
Giản Tử Hàm đối diện với đôi mắt của Tạ Hà, đau lòng vô cùng.
Tạ Hà nói với hắn: “Sau này anh đừng tới đây nữa.”
Giản Tử Hàm không dám động vào Tạ Hà nữa, đứng ở trước giường cậu nói: “Đúng, tôi biết hết, thế nhưng không liên quan, người tôi thích chính là cậu, chẳng liên quan tới bất kỳ người nào cả.”
Tạ Hà lộ ra nụ cười tái nhợt, nói: “Nhưng… Tôi cảm thấy có liên quan…”
Cậu cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được hết những thứ này, có thể tiếp tục nhẫn nại, thế nhưng hôm nay cậu mới biết mình không thể làm được… Cậu nhớ tới ánh mắt hận không thể giết cậu của Dịch Trạch, tuy rằng cậu vẫn còn sống… Cậu lại cảm thấy bản thân mình giống như đã chết rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT