Thương tổn của Tạ Hà cũng không nặng, ngoại trừ trên bụng có chút máu tụ ra, cũng chỉ có vết thương ở trên mặt mà thôi. Lúc cậu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực Đặng Cảnh Văn, dưới thân chính là cái giường cực kì quen thuộc.
Cậu về tới nhà rồi.
“Tiểu Trác…” Đặng Cảnh Văn cả đêm không chợp mắt, cho nên liền phát hiện ngay đứa nhỏ đã tỉnh lại. Y nhớ tới thời điểm phát hiện ra đứa nhỏ, nhớ tới vết thương dữ tợn trên mặt của nó, trong lòng dần dần đau đớn, thế nhưng y không hề biểu hiện ra, bởi vì y nhất định phải đủ mạnh mẽ, đủ cường đại để có thể trở thành chỗ dựa cho đứa nhỏ. Cho nên y chỉ ôm đứa nhỏ, dùng ngữ điệu như không có gì xảy ra nói: “Em tỉnh rồi, có đói bụng hay không?”
Tạ Hà mở mắt ra, dùng một loại ánh mắt xa lạ mà nhìn y, không đáp.
Đặng Cảnh Văn đối diện với tầm mắt này, chẳng biết tại sao trong đầu lại trống rỗng. Đôi mắt này… Không hề có ỷ lại hay sùng bái y như trước đây, cũng không có kính nể hay sợ hãi, không có bất cứ thứ gì cả, tựa như chỉ đang nhìn một người xa lạ không quan trọng mà thôi.
Tuy rằng đứa nhỏ hiện tại đang nằm trong lòng ngực y, nhưng y lại cảm thấy bản thân đã đánh mất nó rồi.
Hiểu được điều này, khiến trái tim Đặng Cảnh Văn từng chút từng chút một chìm xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT