【444: đinh, trước mắt độ hảo cảm của mục tiêu là 60. 】
【444: thật sự tăng thêm 10 điểm nè chời! Kí chủ đại đại em nể ngài rồi đó _(:зゝ∠)_ mặt mũi còn chưa thấy, tại sao ngài lại có thể làm độ hảo cảm của y tăng lên được nhiều như vậy! 】
【Tạ Hà : chẳng sợ nếm được mỹ vị tuyệt vời nhất, chỉ sợ ăn được một lần mà không có lần thứ hai. Sau đó sẽ không ngừng nhớ về hương vị ấy, mỗi ngày nhớ hàng đêm mong, nhớ đến mức nó đẹp đến nỗi không thể nào tưởng tượng ra được nữa. 】tuy đây chỉ là sơ cấp, nhưng dù sao cũng là ‘huyết thống vạn nhân mê’ hàng thật giá thật, đâu có dễ gì để người khác ăn được lần nữa chứ.
【444: +_+】 hoàn toàn không hiểu!
【 Tạ Hà : hiện tại im lặng, đừng ảnh hưởng đến tôi phát huy. 】
Tạ Hà kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ vị[1], cả người cứng ngắc, tay chân lạnh buốt.
[1] chủ vị : vị trí ngồi của người làm chủ.
Chu Diệc An cũng cảm nhận được lòng bàn tay của Tạ Hà bỗng nhiên lạnh toát, thấy cậu ngây ngốc đứng yên ở trước cửa, còn tưởng cậu khẩn trương, cười nói: “Không có việc gì, đây là anh trai của anh, Chu Diệc Triết.”
Chu Diệc Triết cũng mỉm cười, nhìn về phía Tạ Hà như một người xa lạ chưa bao giờ gặp cậu, y bước đến chỗ Tạ Hà vươn tay phải ra: “Chào cậu.”
Tạ Hà vẫn không nhúc nhích, trong mắt đều là kinh ngạc, sau đó cậu dời tầm mắt xuống đôi tay đang duỗi tới trước mặt mình, ngón tay ấy thon dài hoàn mỹ đến không tì vết, nhưng trong mắt cậu… Lại giống như bàn tay của ác ma đang vươn ra từ trong ác mộng, bất cứ lúc nào cũng có thể hoá thành hiện thực, cậu theo bản năng lùi về sau một bước.
Chu Diệc An lộ ra vẻ khó hiểu, tuy bình thường Triệu Thanh cũng hay thẹn thùng, nhưng biểu hiện không lễ phép như vậy quả thật là có hơi kỳ lạ.
Tại giây phút xấu hổ ấy, Chu Diệc Triết rất tự nhiên thu tay lại, cũng không vì bị từ chối mà tức giận, y khẽ cười một tiếng: “Đứng ở cửa làm gì, mau ngồi đi.”
Những lời này làm cho Chu Diệc An bừng tỉnh, cũng nhắc nhở cả Tạ Hà.
Vẻ mặt của Tạ Hà hơi thay đổi, vừa rồi cậu quá kích động, rất có thể sẽ làm Chu Diệc An nghi ngờ! Cậu không thể để cho Chu Diệc An nhận ra được… Nhất là… Người đàn ông kia còn là anh trai của Chu Diệc An nữa… Nếu như Chu Diệc An biết được chân tướng, hắn sẽ chán ghét cậu đến cỡ nào? Cậu không muốn đánh mất Chu Diệc An!
Tạ Hà dần thả lỏng cơ thể, lúc này mới chú ý đến Chu Diệc Triết cũng không tính vạch trần cậu, điều này không khỏi làm cậu nhẹ nhõm hẳn ra.
“Chào, chào anh…” Tạ Hà cúi đầu nói, rồi thuận theo Chu Diệc An ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nhưng ngay sau đó, hành động của Chu Diệc Triết lại khiến cho lông tơ của Tạ Hà dựng hết cả lên, Chu Diệc Triết ấy vậy mà ngồi bên cạnh cậu!
Bị hai anh em trái phải kẹp giữa, lòng bàn tay của Tạ Hà đều chảy mồ hôi lạnh.
Tạ Hà dùng hết sức lực để duy trì bình tĩnh, nhưng sự khác thường của cậu vẫn lọt vào mắt của hai anh em bọn họ, hệt như đèn pha giữa trời đêm, muốn làm như không thấy cũng không được.
Khoé miệng Chu Diệc Triết lộ ra ý cười sâu xa không dễ thấy, bỗng nhiên y mở miệng: “Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?”
Tạ Hà hít một ngụm khí lạnh, căn bản không dám nhìn về phía y.
Chu Diệc An nhìn thoáng qua anh trai mình, cười nói: “Quả thật nhìn anh rất đáng sợ.” Hắn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Tạ Hà, nhỏ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, anh trai của anh nhìn nghiêm túc thế thôi chứ ảnh tốt lắm, hơn nữa ảnh chắc chắn sẽ thích em. Đúng không, anh?” Câu cuối là hỏi Chu Diệc Triết.
Chu Diệc Triết chậm rãi rót cho Tạ Hà một tách trà: “Ừm, tôi thật sự rất thích cậu ấy.”
Chu Diệc An nghe vậy lại càng vui vẻ, đắc ý nói với Tạ Hà: “Anh đã nói rồi mà, anh trai anh nhất định sẽ thích em! Về sau đều là người một nhà, không cần phải khẩn trương như vậy.”
Trước mặt Tạ Hà tối sầm, cậu không muốn trở thành người một nhà với người đàn ông này!
“Được rồi, cậu càng nói lại càng khiến cậu ấy khẩn trương hơn đấy.” Nhìn sắc mặt tái xanh của Tạ Hà, Chu Diệc Triết ‘tốt bụng’ giải vây cho cậu, sau đó gọi người mang đồ ăn lên.
Không lâu sau, một bàn đồ ăn vô cùng phong phú cũng được dọn lên.
Tạ Hà nhìn bàn ăn, lại không có tâm trạng ăn uống gì, nhưng hai anh em họ lại cố tình làm như không thấy, Chu Diệc An ân cần gắp đồ ăn cho cậu, Chu Diệc Triết thì thi thoảng săn sóc hỏi vài câu, ví dụ như đồ ăn có hợp khẩu vị không.
Tiếp đãi kiểu này thật sự là không có chỗ nào để chê cả, nhưng Tạ Hà lại như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, biểu cảm trên mặt càng lúc càng cứng ngắc, càng ngày càng khó coi.
Rốt cuộc Chu Diệc An cũng nhận ra cái gì đó, lo lắng hỏi: “Em có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không… Không có gì, em đi vệ sinh một tí.” Tạ Hà bỗng nhiên đứng dậy.
Nơi này thật khiến cho cậu chịu hết nổi!
【 Tạ Hà : đúng là chịu hết nổi mà! Đồ ăn ngon nhiều như vậy lại không thể bỏ vào bụng được, đây chính là bạc đãi bản thân. 】
【444: (⊙o⊙) dạ? 】
【Tạ Hà : lần trước tôi nhìn thấy trong cửa hàng hệ thống có bán thịt trùng tinh hệ đúng không, có lẽ đáng để thử một lần đấy, tuy có hơi mắc, nhưng sống mà không biết tận hưởng thì sống làm cái gì nữa. 】
【444: gật đầu gật đầu gật đầu 】 kí chủ đại đại chính là tuýp người theo đuổi chủ nghĩa hưởng thụ thú vui ở trước mắt.
Đương nhiên Tạ Hà không phải đi vệ sinh thật, cậu ở bên trong một lát, canh thời gian vừa đủ thì chuẩn bị trở ra.
【444 đột nhiên lên tiếng: kí chủ đại đại! Chu Diệc Triết đang đứng ngoài cửa ạ! 】
Đôi mắt của Tạ Hà khẽ co rút lại một chút, trên mặt lập tức trở nên thật tự nhiên, chậm rãi đi ra ngoài.
Cậu vừa đi đến trước cửa, bỗng nhiên bị một người nào đó tóm lấy cánh tay lôi mạnh trở về! Lưng cậu va phải vào tường, theo sát sau đó có một bóng đen to lớn phủ kín lấy người cậu.
Tạ Hà phẫn nộ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Chu Diệc Triết đang đứng trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt anh tuấn kia không có lấy nửa ý cười, chỉ có lạnh lẽo quan sát cậu, hoàn toàn khác một trời một vực với người ôn hòa ban nãy.
“Anh muốn làm gì?” Tạ Hà tức giận trừng mắt nhìn y.
“Những lời này là tôi nên hỏi cậu mới đúng. Cậu tiếp cận em trai tôi là muốn làm gì?” Ánh mắt của Chu Diệc Triết sắc bén tựa như dao găm, tư thế áp bức này khiến cho đối phương cảm thấy bị đè ép vô cùng, giọng của y ngậm theo băng lạnh: “Hơn nữa sau khi gặp lại ân nhân của mình, cậu không có lời nào muốn nói sao? Xem ra vong ân phụ nghĩa mới là bản chất thật của cậu nhỉ?”
Tạ Hà mở to hai mắt khiếp sợ nhìn y, không rõ tại sao bản thân lại bị mắng như vậy? Sau một hồi, cậu mới cắn răng nói: “Nếu anh nói là chuyện lần đó… Tôi… Tôi đã… Cảm ơn, đã cảm anh rồi mà…”
“Có vẻ như… Tôi nên kể chuyện ngày hôm đó cho Chu Diệc An nghe.” Chu Diệc Triết chậm rãi nói.
Tròng mắt Tạ Hà co rụt lại, vội vàng kéo lấy cổ áo của Chu Diệc Triết, ngoài mạnh trong yếu lớn tiếng nói: “Anh không thể làm như vậy!”
Hóa ra bị ép đến đường cùng thì con thỏ cũng sẽ biết vươn móng vuốt, đáy mắt Chu Diệc Triết hiện lên một tia nghiền ngẫm, y dời mắt xuống chỗ cổ áo bị Tạ Hà nắm lấy, thản nhiên nói: “Tại sao không thể, làm anh trai của Chu Diệc An, tôi đương nhiên có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp cậu ta đưa ra lựa chọn chính xác nhất, đánh giá thay cậu ta, tránh cho cậu ta bị người có lòng dạ xấu xa tiếp cận —— đây cũng chính là mục đích ngày hôm nay của tôi, chỉ là tôi không ngờ… Người này lại là cậu.”
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ lại không thể chê vào đâu được, nhưng cũng vì câu nói đó mà lớp phòng vệ của Tạ Hà đã bị đánh cho tan tác, vẻ mặt cậu dần trở nên tuyệt vọng.
Hốc mắt Tạ Hà đỏ hoe, cậu nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt mình, sau một hồi, giọng cậu nhỏ xíu còn mang theo ý tứ cầu xin: “Xin anh.. Đừng nói…”
Chu Diệc Triết nhìn người thanh niên ở đối diện, ánh mắt yếu ớt kia thật khiến cho lòng y ngứa ngáy, vừa rồi y có phải đã quá đáng rồi không? Vì vậy giọng điệu của Chu Diệc Triết cũng không khỏi dịu xuống: “Tạm thời tôi sẽ không nói.”
Tạ Hà sửng sốt một chút, trong mắt lại hiện lên một tia mong chờ, cậu chờ đợi nhìn Chu Diệc Triết. Hai tròng mắt lấp lánh ánh nước, đẹp đến mức làm tâm trí người khác cũng nhộn nhạo theo, khiến người ta rất muốn chiếm lấy làm của riêng… Hoặc là phá huỷ nó…
Ánh mắt của Chu Diệc Triết chợt tối đi, y cúi đầu, đôi môi suýt nữa chạm lên chóp mũi cậu, y hạ giọng nói: “Nhưng bây giờ tôi lại có chút phân vân chuyện tôi giúp cậu giấu diếm là đúng hay sai, bởi vì cậu là một tên vô ơn, còn là loại thấp kém dâm đãng nữa, nếu tôi giúp cậu che giấu sự thật, thì chẳng khác nào không có trách nhiệm với Chu Diệc An, đúng không?”
“Tôi, tôi không phải là loại người như vậy, anh hiểu lầm rồi…” Trên mặt Tạ Hà hiện lên xấu hổ và tức giận, nhưng vẫn không thể biện minh cho mình được.
“A? Chẳng lẽ cái người ôm tôi hôm đó không chịu buông tay, khóc lóc cầu xin tôi mạnh hơn nữa không phải là cậu sao?” Đôi môi mỏng của Chu Diệc Triết nhếch lên một đường cong khinh thường, không chút lưu tình phun ra một câu: “Lại nói, không những thiếu tôn trọng với người đã từng giúp đỡ mình, mà còn dùng lời lẽ xấc xược với ân nhân cứu mạng mình, đó cũng không phải là cậu sao?”
Mỗi một từ mà Chu Diệc Triết nói ra, sắc mặt của Tạ Hà liền tái đi một chút, ánh sáng trong mắt trước đó cũng dần bị dập tắt.
Mọi chuyện không phải như vậy, không phải như vậy… Nhưng mà… Tạ Hà há miệng thở dốc, cậu không thể phản bác lại.
Tạ Hà rũ hàng mi xuống, đôi môi khẽ run lên nhè nhẹ, rốt cuộc không thể không cam chịu, nói ra những lời khuất nhục: “Đúng, thật xin lỗi… Tôi không phải cố ý… Cảm ơn anh đã giúp tôi, xin anh… Đừng nói cho Chu Diệc An biết.”
Cậu nói những lời này, giống như một kẻ tù tội đang chờ phán quyết tử hình, cả người đều tản ra hơi thở suy sụp.
Một hồi sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng trầm thấp: “Ngẩng đầu lên.”
Tạ Hà không dám làm trái ý y, cậu cắn môi dưới, một lát sau ngẩng đầu lên, lại bất ngờ rơi vào tròng mắt đen tựa hồ sâu của đối phương. Trong đôi mắt ấy không có sự khinh thường như cậu nghĩ, mà là một thứ cảm xúc gì đó rất phức tạp khiến cậu không tài nào nhìn ra được.
【444: đinh, độ hảo cảm mục tiêu +5, trước mắt độ hảo cảm là 65】
“Trở về đi.” Chu Diệc Triết kiềm chế xúc động muốn hôn lên cặp mắt ướt át kia, chậm rãi mở miệng nói.
Mới đầu, y chỉ muốn gặp lại Triệu Thanh thôi, nhưng gặp mặt rồi, lại không nhịn được làm ra những chuyện này, Chu Diệc Triết cảm thấy bản thân không nên tiếp tục lún sâu nữa, vì y phát hiện, tâm trí của y rất dễ bị tác động bởi người thanh niên đang đứng trước mặt y. Cho nên, trò chơi đến đây phải nên kết thúc thôi.
Tạ Hà mờ mịt nhìn Chu Diệc Triết lui về phía sau từng bước, sau đó xoay người rời đi, một lát sau… Sắc mặt cậu lập tức tái mét tựa như phạm nhân bị phán tử hình.
Chu Diệc Triết từ chối cậu, y muốn nói chân tướng cho Chu Diệc An… Không, không thể!
Bỗng nhiên Tạ Hà ôm chặt lấy cánh tay của Chu Diệc Triết.
“Cậu ——” Chu Diệc Triết kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tạ Hà dùng cặp mắt phiếm hồng, bướng bỉnh và chấp nhất nhìn y. Đôi mắt này sạch sẽ cũng vô cùng trong trẻo, bên trong không hề có lấy bất cứ dục vọng nào, nhưng không hiểu tại sao Chu Diệc Triết lại nhớ đến buổi tối ngày hôm đó, cảnh tượng thanh niên rên rỉ dưới thân y, lý trí lại nằm bên bờ vực sắp đứt đoạn.
“Xin anh… Đừng nói…” Tạ Hà nhìn y, không ngừng cầu xin, từ ngữ cầu xin của cậu vô cùng nghèo nàn, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu này.
Nhưng Chu Diệc Triết lại cảm thấy đôi môi màu hồng nhạt đang tràn ra những lời khẩn cầu kia… Lại tựa như một thứ mê dược tuyệt diệu nhất… Giống như đêm đó, cậu đã đau khổ mà cầu xin y yêu thương…. Cuối cùng âm thanh cao trào run rẩy ấy còn hơn cả hàng vạn từ ngữ khác.
【444: đinh, độ cảm mục tiêu +5, trước mắt độ hảo cảm là 70】
“Buông.” Chu Diệc Triết híp mắt lại, y gằn từng chữ: “Tôi sẽ không nói.”
“Thật, thật sao?” Trong mắt Tạ Hà toát lên vẻ không dám tin.
“Tôi không giống cậu, tôi đã nói thì sẽ giữ lời.” Chu Diệc Triết lạnh lùng nói: “Nhưng nếu bây giờ cậu không chịu buông tay, thì tôi có lẽ sẽ đổi ý đấy.”
“A, thật xin lỗi.” Tạ Hà lập tức buông tay ra, hệt như Chu Diệc Triết là một củ khoai nóng phỏng tay vậy.
Người này vì muốn đạt được mục đích mà không hề do dự làm ra những hành động như vậy, điều này thật khiến cho Chu Diệc Triết có hơi bực bội, nhưng hiện tại y không nên ở đây nữa.
Chu Diệc Triết đen mặt rời đi.
Trong lòng Tạ Hà cười lạnh, trò con nít, thủ đoạn đổi trắng thay đen chỉ hươu bảo ngựa không tồi, cho y đắc ý một chút.
【444: kí chủ đại đại, lên 70 rồi! 70 rồi đó! Thật không thể tin được! 】
【 Tạ Hà : không cần phải ngạc nhiên. 】
【444: nhưng em đoán không có ra! Nhìn y chẳng vui vẻ chút nào hết! Trông cái bản mặt ấy nói -10 điểm em còn tin.】
【 Tạ Hà : bảo bối, em cho là ai cũng sẽ viết hết biểu cảm lên mặt sao? 】
【 Tạ Hà : y muốn đùa giỡn tôi, lại không cẩn thận đùa ngược lại mình, lấy tính cách của Chu Diệc Triết, sắc mặt có thể đẹp được sao?】
【444: (⊙o⊙)】
Tạ Hà trở lại bàn ăn, Chu Diệc Triết đã không còn ở đó, cậu có hơi không yên lòng nhìn Chu Diệc An: “Anh, anh trai anh đâu rồi?”
“A, anh ấy mới ra ngoài nhận điện thoại, nói công ty có việc gấp nên đi trước rồi.” Chu Diệc An cũng không quan tâm lắm mà cười nói.
Cuối cùng Tạ Hà cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra Chu Diệc Triết vẫn chưa nói gì hết, cậu cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta cũng về đi?”
Chu Diệc An ôm lấy vai cậu, cười: “Về cái gì mà về, ăn xong rồi hẵng về, mất công lại phí một bàn đồ ăn ngon như vậy.”
Không thể lay chuyển được Chu Diệc An, hơn nữa trong lòng cậu cũng có một chút áy náy đối với hắn, nên cũng ngồi xuống ăn tiếp.
…truyện được up ngoài wordpress của dongbanggei đều là ăn cắp, reup là con chó
Ngày hôm sau, Tạ Hà nói với Chu Diệc An: “Em đã nghỉ một thời gian rồi, ngày mai em sẽ đi làm lại.”
Chu Diệc An có chút không đành lòng, hắn rất sợ Tạ Hà lại gặp chuyện không may, dù sao hắn vẫn còn chưa biết rõ nguyên nhân của lần ngoài ý muốn trước đó. Mà Tạ Hà cũng không muốn tiếp tục ở nhà nữa, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ khiến mỗi lần cậu đối mặt với Chu Diệc An lại càng thêm áy náy hơn, thậm chí ban đêm cũng không ngủ yên được, có lẽ ra ngoài làm việc hít thở không khí sẽ có thể thay đổi được bầu tâm trạng này.
Chu Diệc An cũng không phải là một người độc đoán, hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, vì thế điều chỉnh lại lời nói: “Đi làm thì có thể, nhưng mấy công việc ngoài luồng thì không được.”
Tạ Hà do dự một chút, “Nhưng mà… Tiền lương bình thường… Không đủ dùng…”
Chu Diệc An nở nụ cười, nhéo chóp mũi cậu: “Ngốc, ông xã em có tiền. Về sau anh nuôi em, cứ quyết định vậy đi.”
Vẻ mặt của Tạ Hà hơi né tránh: “Như vậy… Không được tốt lắm…”
Chu Diệc An ôm chặt cậu, oan ức nói: “Có phải em giận anh tại sao trước đây lại không nói chuyện trong nhà với em không? Anh xin lỗi mà… Chỉ là trong nhà anh… Có chút phức tạp, anh làm như vậy là có nguyên nhân, sau này em sẽ biết, anh cam đoan về sau sẽ không bao giờ… Giấu diếm em chuyện gì nữa.”
Lời này vừa nói ra đã khiến cho hô hấp của Tạ Hà ngừng lại, cậu im lặng vài giây, nói: “Không sao đâu mà.”
Em không thể đưa ra yêu cầu gì với anh, bởi vì… Người có chuyện muốn giấu chính là em.
Thật xin lỗi, Tạ Hà ôm lấy Chu Diệc An, cậu cảm thấy việc mình làm bây giờ rất không đúng, rất không đúng… Nhưng cậu không còn cách nào khác.
Tiễn Tạ Hà đi làm xong, Chu Diệc An không biết lục lọi ở đâu ra một cái thẻ ngân hàng đã bị đóng một lớp bụi.
Tiền vừa được rút trong chốc lát, thì Chu Diệc An cũng nhận được điện thoại từ Tống Như Di, hắn cau mày, hắn biết dùng tiền trong nhà sẽ rất phiền toái, cho nên trước đây hắn vẫn không chịu đụng vào. Sau một hồi lâu, hắn mới nhận điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt: “A lô?”
“Diệc An, con dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ mình đấy hả?” Tống Như Di nói.
“Ngoại trừ về nhà, tới công ty thì mẹ muốn nói gì, con đều sẽ thay đổi thái độ.” Chu Diệc An mỉa mai nói.
Tống Như Di bị nghẹn một hơi, nói: “Mẹ làm vậy đều là muốn tốt cho con…”
“A? Ngạc nhiên ghê, con còn tưởng rằng đây là vì mẹ muốn củng cố địa vị của mình chứ.” Chu Diệc An lạnh lùng nói. Trước đây hắn không hiểu, nhưng sau khi trưởng thành, hắn mới hiểu rõ ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh dành cho hắn và mẹ hắn có nghĩa là gì, nếu có thể, hắn tình nguyện làm một người bình thường, cũng không muốn làm con của nhà họ Chu.
Tống Như Di có chút xấu hổ, đứa con lớn lên không chịu nghe lời bà nữa, cũng không chịu cảm thông cho người mẹ này một chút nào, giọng bà cũng không khỏi lạnh xuống: “Hôm nay mẹ gọi cho con là muốn nói chuyện khác.”
“Mẹ nói đi.” Chu Diệc An giơ một tay ra đón xe, không mấy để tâm nói.
“Bảo bối của con đúng là một thằng nhãi ranh ghê gớm, tên là Triệu Thanh gì gì ấy, mẹ đã từng gặp nó một lần rồi.” Tống Như Di lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Mẹ nói cái gì?!” Bước chân của Chu Diệc An dừng lại, hắn hiểu rõ tính cách của mẹ mình, bà ta mà gặp Triệu Thanh thì đảm bảo không có chuyện gì tốt lành! Hắn chợt nhớ đến đoạn thời gian mất tích và biểu hiện khác thường của Triệu Thanh, chẳng lẽ là có liên quan đến mẹ hắn…
“Mẹ cho nó mười vạn, bắt nó rời khỏi con, loại người xuất thân hèn mọn như vậy, làm sao có cửa với con của mẹ chứ.” Tống Như Di nói: “Phó tiểu thư cũng không tồi, bảo con đi xem mặt con lại không chịu đi.”
Chu Diệc An lạnh lùng nói: “Ai cho bà động vào em ấy!”
Trong lòng hắn như bị ai đó nhéo một cái, thì ra là thế, thì ra nguyên nhân chân chính là do hắn! Mẹ hắn tổn thương người hắn yêu, mà hắn lại không biết gì hết.
Tống Như Di khinh thường hừ một tiếng: “Người như vậy, cũng chỉ có mỗi con là coi nó như bảo bối, con có biết gần đây nó đang nịnh bợ ai không?”
“Bà đừng có châm ngòi ly gián bọn tôi, tôi không tin bà đâu.” Chu Diệc An lạnh giọng nói: “Bà tốt nhất là đừng đụng vào em ấy, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho bà!”
Tống Như Di ‘ôi chao’ một tiếng, giọng điệu the thé: “Giờ ai dám đụng vào nó nữa! Anh trai con che chở cho nó tốt lắm! Con còn nhớ thằng nhóc Đinh Minh của Đinh gia không? Bởi vì dám chọc ghẹo Triệu Thanh, nên bị anh con tống vào tù rồi! Chắc con cũng không có ngờ tới đâu nhỉ, nhìn cứ tưởng thành thật lắm, trước đó còn thảo mai không nhận tiền của mẹ, vừa mới quay đầu một cái đã đi dụ dỗ anh trai con, mê hoặc y đến choáng váng cả đầu óc… Ngay cả người anh máu lạnh của con cũng nhận định nó ở trước mặt mọi người, với thủ đoạn như thế này, ngay cả mẹ cũng phải thấy kính nể!”
“Ha hả, bà nghĩ tôi sẽ tin những gì bà nói sao?” Chu Diệc An cười lạnh, ngày hôm qua bọn họ mới gặp nhau xong, Chu Diệc Triết không hề quen biết Triệu Thanh.
“Con có thể đi hỏi những người khác, chính miệng Chu Diệc Triết thừa nhận nó là người của y, hiện tại trong cái giới này có ai mà không biết đâu chứ, cũng chỉ có mỗi mình con mới không biết thôi.” Tống Như Di châm chọc nói: “Con trai ngốc, mẹ đã bảo con nên tranh thủ một một chút tiền đồ từ sớm rồi, con xem, nếu con có nửa bản lĩnh như anh trai con, thì Triệu Thanh còn lao vào vòng tay của kẻ khác sao? Còn biến con thành một thằng hề nữa? Tuy mẹ không phải là người mẹ tốt, nhưng thấy con mình gặp chuyện như vậy, trong lòng cũng khó tránh khỏi bực bội… Nó coi con trai mẹ là cái gì? Cái mặt này cũng bị nó vả cho một cái rồi! Thôi bỏ đi, con không cần phải tranh cãi với mẹ, dù sao có nói con cũng chẳng tin, hôm nay mẹ chỉ muốn nói với con một câu, tự lo cho bản thân mình thật tốt. Đừng ngu ngốc để bị nó gạt tiền!”
Chu Diệc An siết chặt điện thoại trong tay mình.
Không, điều đó không có khả năng!
Cùng lúc đó, Tạ Hà đang ở chỗ làm chán muốn chết.
Cậu đang làm thư ký cho một công ty nhỏ, bình thường công việc cũng không nhiều lắm, chủ yếu là đánh chữ mà thôi, là một công việc rất thiếu muối, Tạ Hà một bên làm một bên xem cửa hàng hệ thống, ngày hôm qua không được ăn ngon vẫn khiến cho cậu rất tiếc nuối. Ừm, hôm nay ăn trước rồi hẵng về đi! Thịt trùng tinh nghe có vẻ không tồi đó, cỏ linh chi ngàn năm ủ rượu tiên cũng rất được, còn cái này nữa… A, xem ra phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt để đạt được nhiều kinh nghiệm mới được, 1 điểm kinh nghiệm trong cửa hàng có thể mua được một chiếc xe nén thức ăn, nhưng mỹ thực độc đáo đều có giá cao chót vót, thậm chí còn có bàn đào của Vương mẫu nương nương trong truyền thuyết, chỉ có điều là mua không nổi thôi…
Thật vất vả mới đợi đến giờ tan tầm, Tạ Hà đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên điện thoại của cậu chợt vang lên, cậu tuỳ ý bắt máy: “A lô?”
“Là tôi.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Ánh mắt của Tạ Hà khẽ thay đổi, tiến vào trạng thái chiến đấu! Đây chính là điện thoại của Chu Diệc Triết! Cậu có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết Chu Diệc Triết không thể liên hệ với cậu sớm như vậy được. Chẳng lẽ cậu đoán sai tính cách của Chu Diệc Triết rồi?
“Anh… Có chuyện gì…” Tạ Hà có hơi khẩn trương lắp bắp nói.
“Khách sạn Vân Thượng phòng 608, hiện tại đến đây ngay bây giờ.”
“Tối nay tôi còn phải về nhà…” Tạ Hà muốn dựa vào chuyện này để từ chối y.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Chu Diệc Triết: “Thế à… Vậy tôi trực tiếp đến nhà cậu đi, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với Chu Diệc An.”
Tiếng chuông cảnh cáo lập tức vang lên dữ dội trong lòng Tạ Hà, cậu vội vàng nói: “Đừng! Tôi… Tôi lập tức đến chỗ anh ngay!”
Cậu vừa cúp điện thoại của Chu Diệc Triết xong, lập tức nhắn cho Chu Diệc An một tin: “Hôm nay em tăng ca, về hơi trễ một chút, anh ăn cơm trước đi không cần phải đợi em ^_^”
Gửi xong tin nhắn, Tạ Hà vội vàng rời khỏi công ty.
Nửa tiếng sau, Tạ Hà đã đứng trước cửa khách sạn, cậu dùng ánh mắt thấy chết không sờn nhìn cửa thuỷ tinh tự động ở đối diện, mãi đến khi những người xung quanh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, mới chậm chạp bước vào.
Một chi tiết nhỏ cũng có thể quyết định được thắng thua! Tạ Hà chắc chắn sẽ không chừa lại bất kỳ một lỗ hổng nào cho chính mình!
Cửa phòng 608 khép hờ, giống như mở sẵn để chờ cậu, trong phòng tối thui, chỉ có vài tia sáng yếu ớt hắt vào khiến nơi này như bị bịt kín một tầng sương mù.
Tạ Hà giẫm lên tấm thảm mềm mại dưới chân, dùng vẻ mặt luống cuống nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Chu Diệc Triết buông ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn đối phương, cậu tựa như một con vật nhỏ đang lạc đường, không biết phải làm sao mà cứ bước phía trước, sau đó mới biết đó lại là một cạm bẫy… Vừa đáng thương lại vừa đáng yêu vô cùng.
Y vốn không định ra tay với Tạ Hà, y chưa bao giờ thiếu đàn bà hay đàn ông nhớ nhung, lại càng không thiếu thốn đến mức động vào người yêu của em trai mình.
Nhưng… Y giống như bị bỏ bùa vậy, kể từ ngày hôm đó, y không ngừng nhớ đến hương vị của đối phương, đây là lần đầu tiên y nhớ thương một người như vậy. Cho nên y dựa vào em trai mình để gặp lại Tạ Hà một lần nữa, có lẽ gặp lại rồi sẽ không còn suy nghĩ nhiều.
Nhưng lần gặp mặt kia, chẳng những không làm tiêu tan ý niệm trong lòng y, mà trái lại, khát vọng ấy càng thêm mãnh liệt nữa.
Từ trước đến giờ y làm việc đều luôn rất quyết đoán, muốn thứ gì thì phải đoạt lấy nó, cho nên y gọi đối phương đến, là tính thử lại một lần nữa… Thử xem mình có phải đã động tâm với người này thật hay không.
“Lại đây.” Chu Diệc Triết trầm thấp ra lệnh.
Tạ Hà cắn môi, bước từng bước đến trước mặt y, tuy cậu đứng còn Chu Diệc Triết thì ngồi, nhưng đối mặt với Chu Diệc Triết, y luôn mang lại cho cậu một cảm giác rất áp lực, giống như cậu mới là người cần phải ngẩng đầu lên để nhìn vậy.
Chu Diệc Triết dùng ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng: “Cởi đồ ra.”