Người khiến tôi ra nông nỗi như vậy, rõ ràng là ông cơ mà…
Vẻ mặt của Lương Thành Sơn lập tức đông cứng, y cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại không thể thốt nên lời được, cũng không có cách nào nhúc nhích, càng không thể phản bác biện minh cho mình, giống như có một sức mạnh đáng sợ nào đấy, khiến y mất đi khống chế cơ thể vậy.
Sau đó y lại nghe thấy Tạ Hà tiếp tục dùng giọng điệu đó chậm chạp nói: “Là ông đã nhốt tôi lại tám tháng, làm tôi mất trí nhớ, trở thành một sủng vật nói gì nghe nấy…”
“Vì muốn xác nhận xem tôi đã quên sạch mọi chuyện chưa, mà thẳng tay để tôi giết Lương Trạch…”
“Cũng là ông, phá hủy tất cả của tôi, đuổi Lương Trạch ra ngoài, để anh ấy hiểu lầm và hận tôi…”
Tạ Hà bình tĩnh nhìn Lương Thành Sơn, khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi còn mang theo ý cười vặn vẹo: “Cho nên ông cần gì phải giận chó đánh mèo lên Lương Trạch chứ, anh ấy chẳng làm gì sai cả, anh ấy chỉ hận tôi đúng như ông mong muốn thôi… Ông vui rồi chứ?”
Lương Thành Sơn nhắm mắt lại, một hồi sau mới chậm rãi mở ra, đáy mắt ẩn ẩn bi thương và bất lực, y nói: “Em nói không sai, tôi không nên trách nó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play