“Đừng đi mà…” Đã một thời gian chưa nói chuyện, nên giọng của Tạ Hà có một chút quái gở và cứng ngắc, cậu cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết theo bản năng khát cầu người này ở lại, không muốn người này rời đi…
Ngay khi cậu cầu xin, động tác của người đàn ông kia hơi ngừng lại, sau đó ôm Tạ Hà vào lồng ngực, giọng điệu dịu dàng vang lên bên tai cậu: “Được.”
Tạ Hà còn nghĩ mình sẽ bị từ chối, sẽ giống như lúc trước bị vô tình gạt đi, ai ngờ người đàn ông này lại đáp ứng cậu, vui sướng và cảm động khiến cậu chảy nước mắt, những lời nói ngọt ngào dịu dàng kia, cùng cái ôm ấm áp đó như một vị thần cứu rỗi cậu.
Người ấy nghe được lời cầu xin của cậu, còn rộng lượng từ bi đáp ứng cậu…
Cậu nắm chặt lấy tay của y, nằm co ro trong lòng y… Cậu muốn ngủ thêm một chút nữa…
Lương Thành Sơn ôm Tạ Hà, cúi đầu nhìn chằm chú gương mặt của cậu, bởi vì bị giam cầm một thời gian, nên làn da của thanh niên đã mất đi ánh sáng lộng lẫy trước đó, vốn là một cơ thể khỏe mạnh nay lại gầy yếu xơ xác, nhẹ đi rất nhiều… Trong mắt của y chợt lóe qua một tia thương tiếc.
Nhưng vẫn chưa đủ, còn chưa đủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play