Tạ Hà không nghĩ tới Tiêu Diễn lại đột nhiên tỉnh lại như vậy, bị dọa cho tái mét, tay của hắn bị nắm đến phát đau, trên mặt cũng lộ ra sợ hãi: “Vương, vương gia…”
Tầm mắt của Tiêu Diễn hơi dời đi, dừng lại ở trên đôi tay của Tạ Hà, ngón tay thon dài trắng như tuyết còn đang cầm một cái khăn, hình như là muốn lau mồ hôi cho y, chính là một đôi tay như vậy…
Tiêu Diễn thấy trên mặt Tạ Hà lộ ra đau đớn, cũng dần tỉnh táo lại, có lẽ là do bị y làm đau, nên chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tạ Hà vừa mới được buông lỏng, lập tức rút tay của mình về, sợ sệt nói: “Nô đi gọi người.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, báo cho người khác biết vương gia đã tỉnh lại, nhưng vì chăm sóc cho Tiêu Diễn mà hai ngày nay hắn đều chưa được nghỉ ngơi, thân thể vô cùng suy yếu, mới đi được hai bước đã lảo đảo ngã xuống đất, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Lông mày của Tiêu Diễn khẽ nhíu lại không dễ gì nhìn thấy, một giây sau liền xuống giường bế Tạ Hà lên, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn lên giường. Y cúi đầu nhìn chăm chú gương mặt của Tạ Hà, bởi vì mệt mỏi nên trên gương mặt tinh xảo của hắn cũng có hơi nhợt nhạt, hàng mi thật dài tạo thành một cái bóng râm mờ dưới đáy mắt, đôi môi vốn non mềm căng mọng nay lại có chút khô nứt, dĩ nhiên là không biết tự chăm sóc cho chính mình…
Tiêu Diễn chần chờ một lát, đưa tay ra sờ mặt Tạ Hà một cái, sau đó nắm lấy tay hắn, mười ngón giao hoà lại với nhau. Y nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tượng về ngày tháng tăm tối của năm đó… Cuộc sống khi ấy của y không có khái niệm về thời gian, thứ duy nhất mà y có thể cảm nhận được chính là tất cả những gì mà người kia mang lại cho y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play