Bà Diệp nhìn Diệp Cẩm Châu, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, lúc trước Diệp Cẩm Châu muốn về nước, thật ra bà cũng đã từng ngăn cản.
Năm đó Bạch Vinh Khải thấy chết không cứu quả thật rất đáng hận, nếu ông ta còn sống, bà cũng không có lý do gì ngăn cản Diệp Cẩm Châu trở về trả thù, nhưng Bạch Vinh Khải đã chết mười năm rồi! Cho dù người này có tội, nhưng Bạch Mục là vô tội… Về Bạch Vinh Khải, năm đó ông ta cũng không đuổi tận giết cùng hai mẹ con họ, còn cho bọn họ một số tiền lớn để rời đi… Hiện tại bọn họ sống rất tốt, còn ân oán năm xưa, chẳng lẽ lại dồn lên đầu một đứa bé vô tội sao?
Vậy hành vi của bọn họ có khác gì Bạch Vinh Khải năm đó chứ? Không, thậm chí là còn đê hèn hơn.
Huống hồ điều quan trọng nhất chính là, bà không muốn nhìn thấy Diệp Cẩm Châu chìm đắm trong quá khứ và thù hận mà lãng phí cuộc sống tốt đẹp của chính mình, oan có đầu nợ có chủ, oan oan tương báo đến khi nào… Sao Diệp Cẩm Châu lại không hiểu đạo lý này?
Nhưng đứa nhỏ lớn lên chẳng có ai quản được cả, bà Diệp không ngăn được Diệp Cẩm Châu, chớp mắt một cái đã qua một năm, y chẳng có mấy lần về nhà, mỗi lần gọi điện thoại đều nói những chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ nói công việc bận rộn. Nếu không phải bà gặp được Hứa Chân, thì y định giấu bà đến khi nào!
Bà Diệp nhìn Diệp Cẩm Châu thở dài: “Bạch Mục đang ở trong, có đúng không?”
Diệp Cẩm Châu có chút chật vật né tránh tầm mắt của bà Diệp, y không có cách nào có thể giải thích về việc mình yêu con của kẻ thù cho mẹ y biết được, trầm mặc mấy giây, mới nói: “Sao mẹ lại đến đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play