Diệp Cẩm Châu kinh ngạc nhìn người đối diện, đây chính là người mà y yêu tha thiết, gương mặt này, nụ cười này, cùng với giọng nói ôn nhu này, mỗi một cái đều khắc sâu vào lòng y, thế nhưng giờ phút này, người này lại dùng một loại ánh mắt tựa như đang nhìn một người xa lạ mà nhìn y, không có tình yêu cũng không có thù hận… Người này đã hoàn toàn quên mất y.
“Anh… Không nhận ra em…” Diệp Cẩm Châu ngỡ ngàng nói, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Tạ Hà khẽ mỉm cười, “Khoảng thời gian trước tôi gặp phải một chút sự cố, nên không nhớ rõ những chuyện của trước kia, thật xin lỗi tôi không nhận ra cậu.”
“Không, không sao hết, anh còn sống là tốt rồi…” Bởi vì khẩn trương mà Diệp Cẩm Châu nói năng cũng lộn xộn, y bỗng nhiên ôm chặt lấy Tạ Hà, “Anh còn sống…”
“Em rất nhớ anh…” Âm thanh Diệp Cẩm Châu nghẹn ngào.
Trên thế giới này, không có gì quan trọng hơn việc anh còn sống cả… Chỉ cần anh còn sống, cho dù quên mất em, không yêu em nữa cũng chẳng sao, bởi vì cho dù có ra sao thì em vẫn sẽ yêu anh.
Tạ Hà không ngờ mình lại bị một người đàn ông khác ôm lấy ở trước mặt mọi người, người đi đường cũng quay đầu lại nhìn bọn họ, anh cảm thấy hơi khó xử, nhưng nhìn bộ dáng như sắp khóc đến nơi của Diệp Cẩm Châu, anh lại không đành lòng lớn tiếng, chần chờ một lát vỗ nhẹ sống lưng y, giống như đang dỗ dành con nít vậy, ôn nhu nói: “Không sao rồi, tôi vẫn còn sống. Hay là… Cậu buông tôi ra trước rồi nói chuyện sau có được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play