“A Hành?” Vân Hoài Vũ cảm thấy giọng của mình có hơi run rẩy, tầm mắt của hắn rơi vào đôi mắt đen nhánh không thấy đáy của Tạ Hà, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, hai tay chống lên mạn giường, chậm rãi ngồi dậy, Vân Hoài Vũ vội vã vươn tay ra muốn dìu, lại bị Tạ Hà gạt bay ra!
Ánh mắt Vân Hoài Vũ buồn bã, đáp án không thể nghi ngờ, Tạ Hà đã khôi phục lại, chỉ có điều không biết đã nhớ lại được bao nhiêu? Hắn cũng không dám chạm vào Tạ Hà nữa, chỉ có thể nhìn Tạ Hà ngồi dậy, cả người vì căng thẳng mà trở nên cứng nhắc.
Ánh mắt Tạ Hà lạnh lẽo nhìn hắn, hồi sau, môi mỏng hơi hé phun ra ba chữ: “Đi ra ngoài.”
Biểu tình của Vân Hoài Vũ ngưng lại, hắn trầm mặc mấy giây, đứng lên, ôn nhu nói: “Được, ta ra ngoài.”
Nói xong liền xoay người rời đi, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Tạ Hà.
Vân Hoài Vũ đi ra ngoài viện, hơi nghiêng đầu, liền thấy Mặc Thương mặc một thân áo đen đang dựa trên vách tường, chậm rãi nói: “Ngươi đã quyết định rồi chứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play