15
"Ngươi có phải là bị sốt đến ngu người rồi không?”
"Vương gia, ngươi đang mưu đồ gì phải không? Kiểu như cần ta phối hợp ấy, ta nhất định sẽ không chối từ!"
Ngoại trừ lý do này ta thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác khiến hắn làm vậy, cũng không thể là vì thích ta đâu nhỉ.
Dường như hắn nhìn thấu suy nghĩ của ta, ngay sau đó liền nói ra một câu động trời: "Ta thích nàng."
Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
"Nương nương có dáng vẻ này, chẳng lẽ là muốn đổi ý?"
Nhưng mà ta nào biết những bức thư kia lại là viết chuyện cầu hôn.
Ta cắn răng, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: "Có phải ngươi cảm thấy ta và những nữ nhân khác không giống nhau, rất đặc biệt?"
Thấy hắn gật đầu, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu không rõ nguyên do.
Thế nhưng trong tình cảnh này, ta thật sự không có tâm trạng nào để suy nghĩ xem chút cảm xúc kỳ lạ này là vì sao.
Ta cắn răng, tiếp tục khuyên nhủ: "Vương gia, đó không phải là thích, là mới lạ, ngươi chưa từng gặp qua nữ nhân nào như ta, cho nên mới thấy mới lạ.
"Thế nhưng biết đâu ở một nơi nào đó có rất nhiều nữ nhân giống như ta, chờ đến khi ta không còn là người đặc biệt kia nữa, ngươi sẽ phát hiện, có lẽ ngươi chỉ là bởi vì hiếu kỳ mà bị hấp dẫn, chứ không phải là yêu."
Ta cho rằng những lời của mình sẽ thức tỉnh Thương Trì, nhưng thần sắc hắn lại ảm đạm.
Chấn động về mặt nhận thức, lúc nào cũng cần cho người ta chút thời gian suy nghĩ.
"Trong cung còn một đống chuyện, ta đi trước..."
"Khoan đã.”
"Ta thừa nhận lúc ban đầu, bởi vì sự khác biệt của nàng, cho nên ta mới không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn.”
"Đó là cơ duyên để chúng ta quen biết, nhưng lại không đủ để khiến ta yêu một người."
Nói cũng phải, không hổ là người đã chìm nổi trong triều nhiều năm như vậy, đầu óc xoay chuyển cũng thật nhanh.
"Nương nương, nàng đang sợ hãi." Hắn nói chắc nịch.
Ta có thể không sợ hãi sao? Ở thời đại này động một chút là mất đầu.
Từ khi xuyên không đến nay, tuy rằng ta luôn tỏ ra lạc quan, nhưng ở một thời đại xa lạ như vậy, một triều đại chưa từng được ghi chép trong lịch sử.
Làm sao ta có thể không sống trong thấp thỏm lo âu?
Chẳng phải ta chưa từng nghĩ tới việc tìm cách trở về, nhưng giống như việc ta không biết mình đến đây bằng cách nào vậy, tất cả đều không có manh mối.
Ta chỉ biết, ta muốn sống để trở về.
"Nương nương, chuyện cưới nàng, nếu nàng không muốn ta nhất định sẽ không ép buộc.”
"Nếu nàng bằng lòng, ta nhất định sẽ không lấy an nguy của nàng ra làm trò đùa."
16
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
Ta trốn tránh.
Ta không biết nên đối mặt với Thương Trì như thế nào.
Nói là không có chút tình cảm nào với hắn, đó nhất định là giả, tuy rằng hắn luôn cãi cọ ầm ĩ với ta, nhưng ta không phải kẻ ngốc, ta biết, hắn đối xử với ta không giống với những kẻ a dua nịnh hót kia, hắn là... thật lòng đối tốt với ta.
Lúc ở bên cạnh hắn, kỳ thật cũng là lúc tự tại nhất.
Trước đây, ta cho rằng hắn thích nam nhân, ta đương nhiên không có ý nghĩ gì.
Thế nhưng hiện tại, hắn tỏ tình rồi, ta lại một lần nữa nhìn nhận lại mối quan hệ giữa ta và hắn, hình như... thật sự không còn trong sáng nữa rồi.
Hơn nữa, hắn thật sự rất đẹp trai!
Đẹp trai là gì, là điều kiện tiên quyết!
Chiến sự biên cương đã ổn định, theo lý mà nói, số lần gặp mặt giữa ta và hắn cũng nên nhiều như trước kia.
Nhưng bởi vì ta cố ý tránh mặt, chúng ta ngược lại càng ít gặp mặt hơn.
Còn... Thương Trì, cũng không hề đến tìm ta.
Kỳ thật, như vậy cũng tốt.
Ta đột nhiên đến triều đại này, nói không chừng cũng sẽ đột nhiên quay về thế giới của mình.
Tấm chân tình của Thương Trì... ta sợ là không gánh vác nổi.
Ta nghe Tiểu Huyền Tử bọn họ nói, Thương Trì hắn sống không dễ dàng.
Từ nhỏ hắn đã được Hoàng đế nuôi dưỡng bên người, nhưng lại không phải là Hoàng tử danh chính ngôn thuận.
Hoàng đế muốn tôi luyện hắn, cho nên khi hắn bị người khác bắt nạt, cũng sẽ không có ai che chở cho hắn.
Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà chìm nổi trong triều, giành lấy một mảnh trời của riêng mình.
Bách tính thiên hạ coi hắn là thần hộ mệnh, nhưng người trong triều ai cũng đều e ngại hắn.
Hắn vẫn luôn cô độc một mình.
Rất nhiều chuyện, nếu như không có được, cứ qua loa cho xong là được.
Nhưng nếu như đã có được rồi lại mất đi, ngược lại sẽ càng thêm đau khổ.
Thứ bình thường còn như vậy, huống chi là... tình yêu.
17
"Nương nương, Lý thái y tới rồi."
Ta xoa xoa huyệt thái dương, lúc này mới có chút tinh thần.
Nghĩ đến Lý thái y, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, lúc trước, ta còn tác thành cho hắn với Thương Trì.
Bây giờ lại...
"Thái hậu nương nương gần đây ưu tư quá độ, cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi đâu."
Sao câu này nghe quen tai vậy nhỉ? Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh một thân áo mỏng, sắc mặt ta lập tức trở nên mất tự nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT