12

"Vết thương này..."

Ta có chút bất an, vừa rồi rõ ràng còn chưa làm gì cả, vậy mà phần eo bụng của hắn lại bị m.á.u nhuộm đỏ, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.

Vừa rồi còn sống động như vậy, sao đột nhiên lại giống như sắp c.h.ế.t đến nơi.

"Bẩm Thái hậu nương nương, vết thương do tên b.ắ.n của Vương gia vẫn chưa lành hẳn, lại phải trải qua lặn lội đường xa, lúc này mới khiến vết thương bị rách ra."

Cái này ta hiểu, là bị nhiễm trùng rồi.

Lúc thái y băng bó ta liếc nhìn từ xa, m.á.u me be bét, da thịt đều sưng tấy lên.

Chỉ là về cung thôi mà... cần gì phải vội vàng như vậy chứ.

"Vết thương này của Vương gia, e là đêm nay phải chịu khổ rồi, phải chọn vài người lanh lợi một chút ở bên cạnh hầu hạ." Ta hiểu ý gật đầu, vết thương bị nhiễm trùng phát sốt là chuyện khó tránh khỏi.

Có đôi khi, một vết thương nhỏ cũng có thể lấy mạng người.

"Nương nương, giờ cũng đã muộn rồi, người tối nay nghỉ ngơi ở..."

Ta nhìn người nam nhân đang nằm trên giường của ta, không khỏi thở dài.

Xem như là nể mặt hắn bảo vệ đất nước, nhường giường cho hắn vậy.

"Chuyện tối nay, tất cả đều phải ngậm chặt miệng cho ta, ngày mai nếu để ta nghe thấy lời ong tiếng ve..."

Những người làm việc trong cung này đều là người tinh khôn, bất kể là Nhiếp Chính vương hay Thái hậu, đều không phải là người bọn họ có thể đắc tội.

Ta không khỏi cảm thán, mới xuyên không đến đây được bao lâu, ta đã nắm vững được cách uy h.i.ế.p dụ dỗ người khác rồi.

Trằn trọc đến tận khi trời sắp sáng, cái đêm xuân đáng lẽ rất lãng mạn mà ta mong đợi, rốt cuộc cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ban đầu định là sắp xếp người xong xuôi sẽ đến thiên điện nghỉ ngơi.

Nhưng ta vừa định đi thì ngón tay đã bị người ta câu lấy, hắn được đằng chân lân đằng đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta vốn định rút ra, ai ngờ tên đang hôn mê này lại có sức lực lớn như vậy.

Ta xấu hổ nhìn đám người xung quanh, đầu bọn họ cúi thấp hơn.

"Không phải là cố ý quay về để hành hạ ta đấy chứ?" Ta bực bội chọc chọc vào má hắn.

13

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!

Ban đầu ta ngồi bên cạnh, nhưng sau đó thật sự không chịu đựng nổi nữa.

Thấy cơn sốt của hắn đã hoàn toàn thuyên giảm, ta lúc này mới cuộn người ngủ thiếp đi ở một góc giường.

Ta mơ thấy cha mẹ mình, cũng không biết, thế giới sau khi ta rời đi sẽ như thế nào.

Cơ thể ban đầu của ta, là đã chết... hay là...

Nhưng khi ta vẫn tỉnh lại, mọi thứ xung quanh vẫn vậy, ta vẫn là Thái hậu, trước mắt vẫn còn một tên phiền phức.

"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"

Lúc ngủ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y người ta không buông, tỉnh dậy lại nhìn chằm chằm người ta, ta chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của hắn, ta vẫn có chút hoang mang.

Trong mắt hắn, chứa sự thương tiếc, tại sao?

Đầu ngón tay Thương Trì nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, giọng nói vẫn còn khàn khàn: "Xin lỗi."

Lúc này ta mới nhận ra, mình đã khóc. Nhưng mà, hắn xin lỗi cái gì, cũng không phải vì hắn mà ta mới xuyên không đến đây.

"Tối qua... là ta không tốt, nương nương đừng giận ta."

Hắn nói năng nhỏ nhẹ như vậy, chẳng lẽ bị bệnh một trận đã chữa khỏi chứng lạnh lùng của hắn rồi?

"Ta giận ngươi cái gì?"

"Giận ta... tối qua không thỏa mãn được ngươi, khiến ngươi chịu uỷ khuất.

"Chờ ta khỏi rồi, nhất định sẽ không để nương nương thất vọng, đừng đi tìm người khác... được không?"

14

"Cơn sốt của Vương gia đã thuyên giảm, sao sắc mặt lại đỏ hơn vậy?" Lão thái y vuốt râu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Có thể không đỏ sao? Một cái tát là do tối hôm qua ta đánh, còn một cái tát là do vừa rồi ta mới đánh.

Ai bảo hắn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, bây giờ thì hay rồi, bên trái một cái bên phải một cái, vừa vặn đối xứng, nhìn cũng không đến nỗi kệch cỡm.

Nhưng dù sao thì, ta vẫn có chút chột dạ.

"Ngươi... không sao chứ?"

"Có thể tốt sao."

Thương Trì trầm mặt, khóe miệng hơi mím lại, ta sợ nhất là dáng vẻ này của hắn.

"Nương nương vừa rồi khiến ta mất mặt lắm đấy."

"Ừm... ta cũng không phải cố ý, chẳng phải là do ngươi... giở trò lưu manh trước sao."

"Giở trò lưu manh?"

"Chính là đồ vô sỉ!"

Nói xong, ta lại có chút hối hận, cái miệng hại cái thân, sao cứ phải mắng hắn chứ?

Ta cười gượng gạo chuyển chủ đề: "Nói đi, sao ngươi lại vội vàng quay về như vậy?”

"Mọi chuyện trong cung đều rất tốt, làm ngươi vất vả rồi, vết thương cũng bị rách ra nữa."

"Nếu ta không quay về, e là hôm nay Thái hậu nương nương đã không dậy nổi giường rồi."

Lời này của hắn, sao lại khiến ta nghe như thể mình rất thèm muốn lắm vậy?

Ánh mắt Thương Trì lướt qua gương mặt ta, hỏi một câu: "Thư ta gửi cho nương nương, đều xem rồi chứ?"

"Xem rồi! Đương nhiên là xem rồi!"

Ta nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, sao hắn lại lôi chuyện này ra nữa vậy?

"Vậy nương nương nghĩ như thế nào?"

Nghĩ như thế nào? Sao ta biết hắn đang hỏi cái gì chứ?

"... Tốt?" Ta do dự đáp.

Bất kể hắn đang nghĩ gì, cứ ứng phó cho qua chuyện đã rồi tính.

"Lời nương nương nói đều là thật lòng?" Thương Trì tiến sát lại gần ta, ý cười trong mắt không kiềm chế được mà tràn ra.

Xem ra là ta đoán trúng tâm tư của hắn rồi?

"Đó là đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Hắn khẽ câu môi, hơi thở phả ra khiến ta không khỏi run lên.

"Vậy ta sẽ chờ nương nương… gả cho ta?"

Không phải chứ, tên nhóc này, là muốn hại ta trở thành yêu hậu sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play