Hắn ta định dùng lời lẽ này để gây áp lực cho ta, đặc biệt là trước mặt các sư huynh đệ, nghĩ rằng ta vì cái mặt mũi đáng khinh kia mà khuất phục hắn ta.
Thật nực cười!
"Chưa kể con Heo yêu đó hoàn toàn không thể làm ta bị thương, khi ta chuẩn bị bắt lấy nó, huynh lại đột nhiên xông vào, khiến trận pháp của ta thất bại, hại ta suýt nữa bị phản phệ. Còn có mấy lần sau, rõ ràng chúng ta cùng nhau kết trận có thể dễ dàng đối phó với đám Xà yêu, nhưng huynh lại muốn thể hiện, tự mình xông vào trong trận pháp, khiến Xà yêu nổi giận, cuối cùng phát cuồng suýt làm hại dân làng gần đó. Ngay cả hôm nay, ngũ sư huynh đã bắt được con yêu kia, huynh lại xen vào, khiến con yêu kia lợi dụng cơ hội làm ngũ sư huynh bị thương? Mỗi một chuyện, huynh còn ngu ngốc cho rằng mình lập được công lớn? Huynh có hiểu ý nghĩa của từ ‘tham lam quá mức' không?"
Ta nói từng lời mạnh mẽ, các sư huynh đệ đứng xung quanh cũng không kìm được mà nhao nhao gật đầu.
"Lần này xuống núi tiêu diệt yêu tà, ta đã chờ đợi suốt ba năm.
Khó khăn lắm mới bắt được một con ác yêu, ta còn chưa kịp thể hiện, đại sư huynh đã giành g.i.ế.c c.h.ế.t con yêu kia trước, nhưng rõ ràng ta có thể tự bắt được nó."
"Ta cũng vậy, con Điệp yêu kia yếu lắm, đại sư huynh cứ nói là vì tốt cho ta, giúp ta diệt trừ con yêu quái đó, khiến ta không có cơ hội thể hiện."
"Còn ta nữa..."
"......"
Mọi người bàn tán xôn xao, đều lộ vẻ không hài lòng.
Mọi người vốn muốn thể hiện bản lĩnh, những con yêu quái không thực lực đó, ai gặp được thì người đó giải quyết, cũng coi như tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Còn yêu quái có thực lực cường đại có thể cùng các sư huynh đệ kết trận đối phó.
Nhưng kết quả thì sao?
Phương Văn Châu cứ muốn bao thầu hết, không cho người khác cơ hội rút kiếm.
Lại còn đến làm phiền ta.
Sau khi nói hết mọi chuyện, hắn ta vốn có ý định gây áp lực cho ta giờ lại biến thành đại hội chỉ trích hắn ta.
Phương Văn Châu bị một nhóm sư huynh đệ vây quanh ở bên trong, dường như hắn ta cũng không nhận ra, vốn nghĩ làm nhiều việc sẽ được mọi người công nhận, kết quả cuối cùng lại là phản tác dụng.
Không ai còn để ý tại sao ta không lấy đan dược chữa trị ra.
Ngược lại họ đều đang lên án Phương Văn Châu vì không cho người khác cơ hội diệt trừ yêu quái.
Hắn ta bị vây giữa đám đông, ta lắc lắc túi đan dược trước mặt hắn ta. Trong túi đựng đầy đan dược chữa trị, ta quay người cầm đan được bước vào phòng ngũ sư huynh.
"Ngũ sư huynh bị thương, trùng hợp chỗ ta có đan dược rất tốt, ta phải đi đưa cho huynh ấy một vài viên."
Các sư huynh đệ khác nhìn ta với ánh mắt vui vẻ: "Vẫn là sư muội tốt, đan dược quý giá như vậy, không ngần ngại lấy ra, quả thật không hổ là đệ tử do chưởng môn đích thân dạy dỗ."
Nghe vậy, sắc mặt Phương Văn Châu càng thêm khó coi.
Chậc.
Ta rất vui vẻ.
Sau trò hề này, Phương Văn Châu không còn muốn giành mọi việc về mình như trước. Các sư huynh đệ khác cũng có cơ hội thể hiện bản lĩnh.
Những sư muội thực lực yếu hơn cũng có thể kết trận lại cùng đối phó.
Nếu ai bị thương, ta sẽ đưa đan dược cho người đó, mọi người đều khen ta là người tốt bụng.
Không phải hắn ta muốn có được lòng người để trở thành chưởng môn sao?
Lòng người này, ta muốn!
Thời gian trôi đi nhanh chóng, đã đến cuối tháng ba, chỉ còn không đầy hai ngày nữa là tới ngày trở về môn phái. Vốn nghĩ mọi việc đã êm đẹp, không còn yêu quái nào xuất hiện nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT