Năm ta bảy tuổi, phụ mẫu đã cứu một người ăn mày, còn tặng thức ăn và quần áo cho ông ta.
Nhưng người ăn mày đó lại nhắm đến sự giàu có của gia đình ta, tàn nhẫn g.i.ế.c hại hơn mười người trong Tống gia ta. Vì ham chơi về muộn nên ta mới thoát được một kiếp nạn.
Sau đó, ta được sư phụ cứu giúp, bái nhập tiên môn, từ đó học tập tiên thuật.
Ngày học thành tài, ta mang trường kiếm trong tay diệt hết cả nhà kẻ thù.
Sau khi báo được thù lớn, sư phụ đích thân chủ trì hôn sự cho ta và đại sư huynh, còn dự định truyền vị trí chưởng môn cho hắn ta vào ngày đó.
Nhưng vào ngày thành thân, đại sư huynh lại tự tay bóp nát nguyên thần của ta.
"Dù ngươi có thù sâu như biển máu, nhưng họa không đến con cái. Ngươi rốt cuộc có tâm địa độc ác thế nào, mới đi g.i.ế.c hại một nữ tử vô tội?"
Sống lại một đời, nữ nhi của kẻ thù đang quỳ trước mặt ta, đau khổ cầu xin.
Ta vẫn không do dự mà g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.
Nhưng lần này——
Mạng của đại sư huynh, ta muốn; vị trí chưởng môn, ta cũng muốn!
1
Ta sẽ mãi mãi nhớ cảm giác đau đớn tột cùng đó.
Nguyên thần tan nát, tiên mạch đứt đoạn.
Đại sư huynh cầm thanh thần kiếm tượng trưng cho thân phận chưởng môn, cười điên cuồng.
"Tiểu sư muội, ngươi ngày ngày ôm hận thù, mãi không học được hai chữ 'khoan dung'. Nhưng họa không đến con cái, ngươi lại tự tay g.i.ế.c người vô tội. Nếu đã vậy, hôm nay ta đã lên ngồi lên vị trí chưởng môn, đương nhiên sẽ không thể giữ lại mối họa này!"
Nói xong, hắn ta dùng nhiều năm tu hành của bản thân làm dẫn.
Nguyền rủa ta đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi, vĩnh viễn rơi vào địa ngục A Tỳ, chịu đựng muôn vàn đau khổ.
Đây là ký ức cuối cùng của ta trước khi ý thức tiêu tan.
2
"Tống cô nương, tiên nhân! Kẻ g.i.ế.c cả nhà ngươi là cha ta, không liên quan gì đến ta cả, xin ngươi tha cho ta một con đường sống, cầu xin ngươi..."
Tiếng cầu xin của Thẩm Thư Ý lại vang lên bên tai ta.
Nhưng nàng ta rõ ràng đã bị ta g.i.ế.c rồi mà?
Ý thức ta dần dần trở lại, mới nhận ra một sự thật có phần hoang đường.
Đó là—
Ta đã trọng sinh, trọng sinh trở lại ngày Tống gia bị huyết tẩy.
Tống gia có mười một người, trong đó mười người đã trở thành vong hồn dưới kiếm của ta.
Chỉ có Thẩm Thư Ý, nữ nhi thứ ba được Thẩm Nguyên hết mực yêu thương, bị bọn họ giấu trong tủ, hy vọng có thể tránh thoát kiếp nạn.
Nhưng ta đã tu luyện tiên thuật nhiều năm, cảm quan đã sớm khác với người thường, nên dễ dàng tìm ra Thẩm Thư Ý bị giấu đi.
Nàng ta quỳ ngồi trên đất, nhìn vũng m.á.u khắp nơi. Ban đầu còn chút khí phách, mắng ta độc ác tàn nhẫn. Nhưng khi thấy ta giơ thanh trường kiếm trong tay nhắm thẳng vào tim nàng ta, nàng ta liền cúi rạp người xuống, quỳ trên đất tha thiết cầu xin ta tha mạng.
Kiếp trước, ta không chút do dự liền vung kiếm c.h.é.m đầu nàng ta, đưa nàng ta đi gặp Diêm Vương.
Nhưng không thể ngờ được—
Đại sư huynh Phương Văn Châu lại vì vậy mà cho rằng ta tâm địa độc ác, tàn nhẫn hại người vô tội, nhất là g.i.ế.c hại Thẩm Thư Ý mà hắn ta từ đáy lòng cho là người lương thiện, nên mới dùng cách tàn nhẫn như vậy để lấy mạng ta.
Sống lại một đời, đối mặt với Thẩm Thư Ý đang tha thiết cầu xin, ta vẫn không chút do dự, trực tiếp dùng thanh kiếm trong tay, c.h.é.m đầu nàng ta.
Tiếng hét thảm thiết chỉ trong chốc lát liền tắt ngấm.
Máu nóng b.ắ.n ra, văng lên mặt ta, nóng bỏng, nhưng không nóng bằng trái tim ta lúc này.
Hận thù nhiều năm, cuối cùng hôm nay đã tự tay kết thúc.
Ta thực sự cảm thấy rất sảng khoái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT