Giờ Tỵ ba khắc, Lăng Kỳ Yến lo lắng bước vào cung Phượng Nghi. Y đợi một lát trong chính điện, lúc đang vặn eo bẻ cổ ngáp dài, cuối cùng Thẩm thị cũng xuất hiện, bà ta ngồi trên ghế chủ vị, lạnh mặt nói: “Quỳ xuống.”
Lăng Kỳ Yến bĩu môi, lề mề quỳ xuống.
Trong bốn năm qua, từ lúc được phong vương ra ngoài xây phủ vào năm mười hai tuổi, y chưa từng trở về cung Phượng Nghi. Lần này nếu không phải Thẩm thị phái người đến phủ gọi y vào cung, chắc chắn y sẽ không bao giờ quay lại đây. Lăng Kỳ Yến biết rõ, chỉ cần bước qua cánh cửa này, kiểu gì cũng bị la mắng một trận.
Thẩm thị tức giận ra mặt: “Ngươi lớn lối quá nhỉ, bản cung sai người gọi ngươi vào cung, vậy mà ngươi cố ý lề mề đến giờ này mới tới, ngươi coi thường bản cung đấy à?”
Lăng Kỳ Yến hờ hững nói: “Mẫu hậu cũng đâu coi nhi thần ra gì, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, sao phải lảm nhảm nhiều như vậy chứ.”
“Hỗn láo!” Thẩm thị nổi giận quát: “Ngươi còn dám mạnh miệng hả! Có cần bản cung nhắc ngươi nhớ lại những việc mình đã làm ở trang viên riêng của phủ Vệ quốc công hôm qua không?!”
“À…” Lăng Kỳ Yến kéo dài âm đầu, giọng nói ẩn chứa vui vẻ, “Sáng nay phu nhân Vệ Quốc công và phu nhân Bá Tước Hoài Nam dâng thẻ bài xin tiến cung để tố cáo nhi thần, mẫu hậu vừa nghe đã tin, không cho nhi thần chút cơ hội giải thích nào, khăng khăng cho rằng là lỗi của nhi thần, vậy còn gì để nói nữa chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT