Trở lại Vương phủ, Ôn Doanh vẫn quỳ gối trước mặt Lăng Kỳ Yến, thỉnh tội thêm lần nữa.
Lăng Kỳ Yến mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Đến khi nhìn lại gương mặt vô cùng tuấn tú của người kia, y đã thấy bớt giận hơn. Vốn chẳng thể trách Ôn Doanh chuyện này được, ai bảo gương mặt này nổi bật quá, nên khó tránh bị người ta mơ ước.
Thấy vẻ mặt của Lăng Kỳ Yến đã dịu đi, Ôn Doanh mới nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, không phải ngài từng nói không muốn trở mặt thành thù với nhà họ Thẩm sao?”
“Là con chó Thẩm Hưng Diệu kia chọc bản vương trước.”
Đúng là y không định trở mặt với nhà họ Thẩm, nhưng lại không nhịn được khi thấy tên Thẩm Hưng Diệu đó lên mặt với mình, thậm chí đám lâu la của gã còn dám phun ra mấy lời ghê tởm để bôi đen y, nói cái khỉ gì vậy?… Bảo y bị Ôn Doanh đè ấy hả?
Nghĩ tới đây, Lăng Kỳ Yến hơi nhíu mày, liếc nhìn Ôn Doanh. Ánh mắt y dán lên hai hàng lông mày sắc bén của hắn, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Một tên tú tài nghèo không quyền không thế, mà dám đè một Thân Vương, còn là trưởng tử của Hoàng đế như y à? Đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT