Mấy ngày sau, phủ Dục vương đón tiếp một vị khách quý, là Quận chúa Tích Hoa. Nàng đến một mình, chỉ dẫn theo vài người hầu, nói là đến chơi với Lăng Kỳ Yến.
Lăng Kỳ Yến nằm trên ghế quý phi trong đình hóng gió dưới bóng cây, đang nghe nhạc uống trà, không thèm đứng dậy đón khách, chỉ híp mắt hờ hững chỉ tay, ý bảo vị tiểu quận chúa này tìm đại chỗ nào đó mà ngồi. 
Quận chúa Tích Hoa cười toe toét ngồi xuống. Từ nhỏ, nàng và Lăng Kỳ Yến đã cùng nhau lớn lên bên cạnh Thái hậu, nghịch ngợm thành thói, chẳng thèm để ý những nghi thức xã giao kia, cứ vô tư sai người hầu bóc vỏ nho cho mình. 
Lăng Kỳ Yến uể oải hỏi nàng: “Hôm nay ngọn gió nào thổi muội đến đây thế? Trong phủ của ta không còn thứ gì đáng tiền để muội phá nữa đâu.”
Quận chúa Tích Hoa chế nhạo: “Đại biểu ca keo kiệt thật đó! Muội chỉ mới vào cửa thôi mà huynh đã sợ bóng sợ gió muội chiếm đồ tốt trong phủ mình rồi.”
“Không đúng à? Vậy muội đến đây làm gì?” Lăng Kỳ Yến nhướng một bên lông mày nhìn nàng.
Tròng mắt của tiểu Quận chúa đảo một vòng, cười hì hì ghé sát vào y. Lăng Kỳ Yến nhíu mày, nâng cây quạt trong tay ngăn nàng lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Muội cách xa bản vương ra tí đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play